Hiệu suất của ba thật là không có gì để mà phàn nàn. Hôm sau vừa đến công ty đã gặp ngay một bóng khách quý ở sẵn trong phòng, không hề xa lạ.
Quả nhiên là một thành viên Hội đồng quản trị khác của Vinh thị, cũng là một ông bác khác của tôi.
Tôi thấp thỏm Dữ Tương liệu có phát hiện, chỉ có thể làm ngơ không biết gì, tới văn phòng Dữ Tương.
Vừa mới cắm mặt vào trong đống văn kiện, điện thoại trên bàn đã réo.
Tôi hơi hồi hộp.
Dữ Tương căn bản không biết sắp phát sinh chuyện gì, tùy tay nhấc điện thoại.
“Alô, tôi là Dữ Tương đây.”
Nghe xong một hồi, sắc mặt Dữ Tương đại biến, thình lình đứng bật dậy, quăng ngay bút trong tay đi.
“Cái gì?… Được, tôi lên ngay.”
Anh vội vã cúp điện thoại, nhìn qua tôi đã giả bộ vô tội từ sớm rồi.
Tôi lo lắng hỏi, “Có chuyện gì thế, trông anh căng thẳng vậy? Thị trường chứng khoán có biến sao?” Cái gọi là lo lắng, dĩ nhiên cũng là giả vờ.
Thế mà anh vẫn không có ý giấu, trấn an tôi, “Không có gì đâu, dường như có người của Hội đồng quản trị đang làm việc trong phòng với cha, muốn gọi anh với Dữ Đình lên đàm chuyện.”
Anh cứ như con chim gõ kiến khẽ hôn tôi một chút, rồi vội vàng đi đến phòng bác Vinh.
Tôi cách một cửa chớp, cũng thấy Dữ Đình hổn hển đi từ văn phòng ra, luống cuống chạy tới cửa thang máy, hẳn là vừa vặn gặp Dữ Tương.
Haha~ Trong lòng thật là sướng.
Dữ Đình, anh gặp phải tôi, coi như không hay ho gì rồi.
Tôi chẳng giống Dữ Tương, ôn hòa thiện lương gì đâu.
Ngoan ngoãn đợi một lúc lâu, Dữ Tương mang sắc mặt tái nhợt trở lại văn phòng.
Tôi nghênh hỏi, “Rốt cuộc bị làm sao?”
“Bác Hạ tự nhiên đòi kiểm tra sổ sách…”
“A? Vậy Dữ Đình…”
Dữ Tương lắc đầu, suy sụp nói, “Anh không bao che được nữa, có biện pháp nào nổi đây? Làm anh đúng là không dễ mà, kiểu Dữ Đình nhìn anh, chẳng khác nào là anh dồn nó đến đường cùng.”
Tôi âm thầm nhạo hắn lòng dạ đàn bà, ôm thắt lưng anh an ủi, “Quên đi, cũng may uỷ viên quản trị Vinh thị là bác Hạ đó, dù điều tra ra, tin tức chắc chắn cũng được ém lại. Chỉ cần Vinh thị vững chắc, Dữ Đình còn có cái gì để mà giận?
“Dữ Đình nó là em trai anh.”
Tôi nói bóng gió, “Dữ Tương, nhân sinh trên đời, tại sao có thể không vì mình cho được. Khi mình đủ lớn mạnh rồi, mới có thể bảo vệ được người mình yêu thương. Trước khi nắm được mọi thứ trong tay, dù có gây chuyện gì cũng đều có thể tha thứ.”
Dữ Tương thực chất cũng sáng suốt khôn ngoan, tôi dè chừng anh nhận ra mình đang lén lút giở trò quỷ, thật cẩn thận trấn an anh cả ngày, lại còn chủ động hôn vô số, cuối cùng ngày cũng trôi qua.
Ba ngày sau, trong hội nghị hành chính của Vinh thị, chức vụ của Dữ Đình bị bãi bỏ, hủy hết tất cả đặc quyền của con chủ tịch.
Ngoài mặt nói là vì sai sót trong công tác, kỳ thật trong lòng ai nấy đều hiểu do đâu.
Vinh gia tìm hơn hai triệu, cắn răng lấp vào lỗ hổng, bảo toàn đường lui cho Vinh Dữ Đình.
Bác Vinh lấy danh Dữ Đình tiếp nhận xử lý công trình Chính phủ đang dang dở, nhằm giúp Dữ Đình lao đao bảo trụ chỗ đứng ở Vinh thị.
Họp trở về, Dữ Tương nhẹ âu yếm tôi.
Tôi cười hỏi, “Làm sao tâm tình tốt vậy?”
“Chuyện Dữ Đình cuối cùng đã nguôi bớt, tạm yên tâm được rồi. Chỉ cần nó chăm chỉ làm việc, cha rất chóng sẽ lại một lần nữa nâng nó lên.”
Tôi hừ lạnh, “Nào có dễ dàng thế.”
Ông anh trai tốt bụng vẫn còn hy sinh cho Dữ Đình y hệt dự tính, “Nếu công trình Chính phủ quy mô lớn kia thành công, coi như Vinh thị lấy công chuộc tội. Anh sẽ đi xin cha, kiểu gì chả được?”
Dời ơi! Bác Vinh hận không thể đổi chức của anh sang Dữ Đình, còn mượn anh đi xin xỏ hay sao?
Lúc này giữ anh lại, chẳng qua lợi dụng để che giấu tai mắt người đời mà thôi.
Ít nhiều đằng sau nào những oai phong một cõi, những Kim Mã Ngọc Đường, đều là dối lừa thâm độc, vong ân bội nghĩa, khó coi ~
Tôi bảo, “Dữ Tương, sao cứ phải đặt nặng công ơn nuôi dưỡng của Vinh thị. Làm người phải nhẹ nợ một chút mới thoải mái.”
“Sinh Sinh, công ơn nuôi dưỡng của Vinh thị, cũng giống như tình cảm em dành cho anh, đều là những điều anh quý trọng nhất.”
Tôi âm thầm lè lưỡi. Nếu anh biết tôi đã thông tri ba tra ra sổ sách, không biết sẽ phản ứng thế nào.
Việc này trăm triệu lần không được để cho Dữ Tương biết.
“Hy vọng công trình đó của Dữ Đình nhanh chóng lập được thành tích.”
Tôi chẳng chân thành lắm mà phụ họa, “Ờ~ Hy vọng hắn hăng hái một chút.”
Màn đêm buông xuống, tôi gọi điện thoại, bấm số người cha nuôi rất có bản lĩnh của tôi.
“Cha nuôi à, cha chưa ngủ phải không? Bên Anh giờ là ban ngày mà, cha nhở?”
“Con ạ? Con khỏe, con đang ở Hồng Kông. Cha nuôi, có việc cần nhờ cha được không?”
“Một cái công trình của Chính phủ Hồng Kông thôi ạ… Vâng… Cái thầu công trình đó…”
Cúp điện thoại xuống, tôi lại ngọt ngào ngủ.
Mơ thấy Dữ Tương anh tuấn tự do đứng ở trước mặt mọi người, không ai sánh bằng anh.
Nhìn Vinh Dữ Đình bị đì không còn quyền hành gì ở Vinh thị, mọi thứ nhất nhất phải có chữ ký của Dữ Tương, trong lòng thật khoái.
Người trong Vinh thị không biết việc của Vinh gia, chỉ nói quyền hành nhất định sẽ không lọt vào tay nhị thiếu gia kém cỏi, không khỏi bắt đầu nhao nhao lộn xộn, khắp nơi đem phân phó của Dữ Tương trút hết cho Dữ Đình.
Dữ Đình uất đến nghiến răng, có mấy lần trông thấy tôi và Dữ Tương, gần như có thể dùng dữ tợn để mà hình dung vẻ mặt hắn.
Thế mà qua vài ngày sau nữa, hắn cư nhiên lại