“Ngươi chắc chắn là mình quản được chuyện này sao?”
Nguyệt Mị không đáp, chỉ nhìn Tiêu Thiên chằm chằm. Hai hàng lông mày lá liễu cau lại thật chặt càng làm đôi mắt màu vàng với con ngươi sọc dọc đặc trưng của loài bò sát trở nên nổi bật. Thiện cảm chưa nói, nhưng ít nhất là nàng không có nhiều lắm ác cảm với nam nhân trước mặt này như những nhân loại khác. Nguyên nhân là bởi hắn có quyền và khả năng giết các Xà Nhân đã từng mạo phạm mình, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách tha cho bọn họ trở về lành lặn.
Ngoài ra, nàng cũng không phủ nhận việc bản thân có phần kiêng kỵ đầu óc tính toán và thủ đoạn của hắn, cũng như nữ nhân đằng sau hắn kia.
Tuy nhiên, chỉ mới từng đó thôi vẫn là chưa đủ để Nguyệt Mị có thể dễ dàng tin lời một kẻ hoàn toàn xa lạ, đặc biệt là khi hắn vậy mà bóng gió nói muốn được nàng dẫn vào trọng địa của tộc Xà Nhân và gặp mặt nữ vương Mỹ Đỗ Toa thì càng không.
“Xem ra không tới chút thiết thực là các ngươi sẽ không tin ta a.” - Đối với thái độ nghi ngờ của Nguyệt Mị, Tiêu Thiên chỉ biết khẽ lắc đầu thở dài: “Thôi, đã lỡ giúp người rồi thì giúp cho trót vậy.”
Soạt!
Tiêu Thiên vừa dứt lời, từ trong áo choàng đen đang che phủ cả thân hình hắn bất thình lình thò ra một bàn tay. Hành động này lập tức khiến Nguyệt Mị và đám Xà Nữ bên kia nhảy dựng lên, cả vũ khí lẫn đấu khí cùng lúc sẵn sàng vào trạng thái chiến đấu.
Đáng tiếc, bọn họ lo lắng vô ích rồi, bởi vì Tiêu Thiên đâu có khùng mà đi gây chiến ở đây, hắn chỉ muốn nói chuyện mà thôi.
“Bây giờ ta cho ngươi biết hai tin tức đều mang tính sống còn với tộc Xà Nhân, ngươi nghe thử rồi làm ra lựa chọn.” - Vừa nói, bàn tay xòe rộng kia vừa co lại bốn ngón, chỉ còn ngón trỏ là được giơ lên: “Thứ nhất, một nhóm cường giả của Gia Mã Đế Quốc đang trên đường tiến thẳng đến đây từ phía đông bằng tốc độ cực nhanh. Nếu không có gì sai lầm xảy ra, khả năng cao là… ngay đêm bọn họ sẽ cường hoành đột phá phòng tuyến của tộc Mị Xà các ngươi để tiến thẳng vào Thần Điện tại trung tâm sa mạc.”
“Cái gì!?” - Nguyệt Mị thốt lên một tiếng yêu kiều, bàn tay nhịn không được đưa lên che miệng nhỏ đã há hốc, đôi mắt hạnh cũng trợn lên: “Ngươi nói thật sao?”
Chưa chờ Tiêu Thiên kịp trả lời, Nguyệt Mị đã phất ta ra hiệu cho một Xà Nữ lập tức chạy đi kiểm tra thực hư thông tin vừa rồi, đồng thời bản thân nàng cũng nhanh chóng mặc quần áo vào.
Nhắc mới nhớ, nãy giờ cô nàng này vậy mà cứ thế trần như nhộng đứng nói chuyện với Tiêu Thiên á!
Mà, bỏ qua chuyện quần áo sang một bên, thì bất kể thông tin hắn vừa cung cấp là thật hay giả cũng đều cần phải được chứng thực một phen. Đây là vấn đề chính trị và quân sự a, không thể qua loa được đâu.
“Chỗ quen biết cũ, ta chân thành khuyên các ngươi một câu.” - Ngón trỏ đang giơ lên của Tiêu Thiêu khẽ lắc lư: “Đừng cố gắng điều tra hay đánh chặn bọn họ, bởi vì trong đám người kia thế nhưng mà có một Đấu Hoàng, ba Đấu Vương và vài tên Đấu Linh tồn tại đấy.
Nên nhớ, người chết trên chiến trường là anh hùng, nhưng kẻ chết vì lấy trứng chọi đá sẽ bị xem là ngu ngốc nha.”
“Đấu… Đấu Hoàng!?”
Cô nàng Xà Nữ được lệnh chạy đi kiểm tra thông tin trước đó nhất thời khựng lại tại chỗ. Những người khác, bao gồm cả Nguyệt Mị, cũng nghẹn lời. Bọn họ được huấn luyện để trung thành và không ngại hy sinh thật đấy, nhưng chết trên chiến trường và chết vì lấy trứng chọi đá lại là hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau a.
“Đứng cho vững, bởi vì tin tức thứ hai có thể sẽ khiến các ngươi sụp đổ đây.” - Nói, ngón tay giữa được Tiêu Thiên đưa lên để hợp với ngón trỏ trước đó tạo thành hình chữ V: “Nói ra có thể các ngươi sẽ không tin, nhưng sự thật là Mỹ Đỗ Toa đã sớm mang trọng thương trong người.
Tức là nếu như lại một lần nữa phải gồng mình lên gánh vác trách nhiệm của một nữ vương đơn độc trước cường địch, thì chắc chắn… “Chết!” sẽ là kết cục cuối cùng, cũng như duy nhất với nàng, không có một trong.”
×
— QUẢNG CÁO —
“...”
Nhất thời… không khí như bị ngưng đọng lại.
Nếu xem tin tức thứ nhất như tiếng sấm đánh bên tai, thì tin tức thứ hai này ít nhất cũng phải tương đương một cái đầu đạn hạt nhân chứ chẳng đùa.
Như đã nói, Nữ vương Mỹ Đỗ Toa đã, đang và vẫn sẽ luôn được xem như biểu tượng của sức mạnh, sắc đẹp, cũng như quyền uy trong lòng các Xà Nhân. Một tín ngưỡng thực sự tồn tại bằng xương bằng thịt, chứ không xa vời và vô hình như Thần, Thánh, Tiên Nhân gì đó.
Tuy nhiên, bởi vì thực sự tồn tại, nên chắc chắc sớm muộn gì cũng sẽ có lúc nàng cảm thấy buồn bã, mệt mỏi, chán nản, và quan trọng nhất, là nàng hoàn toàn có thể bị thương, thậm chí tệ hơn nữa