Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Tất cả đều là sáo lộ


trước sau

“Medusa!”

“Vâng, chủ nhân.”

“Ma - Liên Xạ”

Vút! Vút!

Hai mũi tên được bắn ra gần như cùng một lúc, một trước một sau nối đuôi nhau thẳng tắp thành một hàng nhắm thẳng vào yết hầu Nghiêm Sư bay vút tới bằng tốc độ cực cao. Có thể thấy được cả bản lĩnh người bắn, lẫn chất lượng cung tên đều không phải tầm thường.

Đáng tiếc, chừng đó là chưa đủ!

“Tch! Điêu trùng tiểu kỹ!”

Nhếch mép cười lạnh một tiếng đầy khinh thường, Nghiêm Sư cong ngón tay búng tay ra một luồng đấu khí nhỏ, ý đồ một lần duy nhất đem cả hai mũi tên đều nổ nát trên không trung.

Chỉ là ngay khi luồng đấu khí hệ kim màu vàng óng của hắn sắp chạm vào đầu mũi tên đi trước, thì bỗng nhiên…

Cạch!

...nương theo một âm thanh nhỏ đến mức gần như không tồn tại vang lên, mũi tên bay phía sau vậy mà bỗng nhiên tăng tốc một cách vô cùng bất thình lình và… khẽ chạm nhẹ vào đuôi mũi tên đi trước. Hành động tưởng chừng như rất nhỏ này không chỉ đem quỹ đạo của cả hai từ một đường thẳng tắp ban đầu ngạnh sinh sinh tách ra làm hai, qua đó cùng nhau tránh được luồng đấu khí chặn đánh của đối phương, mà cùng lúc đó còn chuyển hướng công kích của mũi tên từ nhắm vào yết hầu thành một nhắm vào mi tâm, một nhắm thẳng vào tim.

Là vô tình thì quả là may mắn, còn nếu như đây là kết quả của một sự sắp đặt và tính toán trước, vậy thì… cũng quá đáng sợ đi!

Biến cố phát sinh quá bất ngờ, quá nhanh, quá gần khiến Nghiêm Sư chỉ biết chết trân tại chỗ ngơ ngác nhìn hai đầu mũi tên từng chút một biến lớn lên trước mắt mình.

Nếu hắn không nhanh mồm nhanh miệng, hẳn mọi chuyện sẽ không sao.

Nếu hắn triệu hồi ra đấu khí khải giáp, hẳn là mọi chuyện sẽ không sao.

Nếu hắn đừng chỉ bắn ra một đạo đấu khí lớn bằng đầu ngón tay, mà là một tia, một đám, một luồng đấu khí v.v. hẳn là mọi chuyện sẽ không sao.

Nếu hắn nghiêm túc một chút, thay vì xem thường đối thủ ra mặt, hẳn là mọi chuyện sẽ không sao.

Đường đường đại danh đỉnh đỉnh “Sư Vương” Nghiêm Sư, một đời Gia Mã Thập Đại Cường Giả, lại chỉ vì một giây khinh địch mà sắp phải chết tức tưởi tại nơi sa mạc đồng không mông quạnh theo đúng nghĩa đen, bằng một cách chẳng lấy gì làm anh hùng, anh dũng như thế này.

Nực cười a!

Ngay khi những người xung quanh, thậm chí đến cả bản thân Nghiêm Sư đều đã nghĩ tới tràng cảnh huyết vẩy trường không, thì…

Xoẹt!

×

— QUẢNG CÁO —

...một đạo phong nhận màu xanh lục không biết từ đâu bỗng nhiên ngang trời xuất thế đem cả hai mũi tên đều cắt thành phấn vụt, qua đó cứu nạn nhân của chúng trở về từ ngay trước cửa quỷ môn quan.

Dù “Phong Hành Giả” Phong Lê và “Đan Vương” Cổ Hà hai Đấu Vương bên cạnh đều không kịp cứu người, thậm chí đến ngay cả chính bản thân Nghiêm Sư một Đấu Vương đỉnh phong cũng không thể tự cứu mình, thì vẫn còn đó một Đấu Hoàng tên Vân Vận ở đây.

Không sai! Phong nhận kia chính là do nàng phất tay bắn ra cứu mạng Nghiêm Sư đấy.

“Vừa rồi Nghiêm Sư có lỗi, ngươi cũng đã dạy dỗ hắn rồi. Chúng ta dĩ hòa vi quý đi được không, Vô?”

Vẫn thần tình lạnh nhạt, ngoại hình không ăn khói bụi trần gian và thực lực đáng gờm ấy, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự “dưới cơ” của Vân Vận khi nói chuyện với Tiêu Thiên. Nguyên nhân của sự nhún nhường này là gì, chỉ một mình nàng biết, bản thân người trong cuộc như Tiêu Thiên cũng chẳng đoán ra được.

“Nể mặt Vân tông chủ, thu tay lại đi Medusa.”

“Vâng, chủ nhân.”

Đích thân Vân Vận đã lên tiếng nhận lỗi thay cho Nghiêm Sư, vẫn là chủ động cầu hòa với hắn, Tiêu Thiên cũng không còn lý do để tiếp tục đánh người nữa. Chỉ là ngoài mặt tỏ ra lạnh nhạt như thế thôi, chứ trong lòng hắn đang tiếc đứt ruột đây này.

Lý do là bởi nhờ tính năng [ Kế Thừa ], Tiêu Thiên cũng biết “Liên Xạ” là loại đấu kỹ rất đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ từ sơ học mới luyện, tới có chút thành tựu, rồi tiểu thành, đại thành, đến tận khi viễn mãn nó vẫn luôn chỉ là một loại thủ đoạn bắn tên nhanh không hơn không kém.

Thế nhưng cũng giống như Đả Cẩu Bổng Pháp của Hoàng Dung, khi được luyện đến tận cùng, Liên Xạ sẽ phát sinh không chỉ một dạng thuế biến, mà là hai dạng gồm “Ma - Liên Xạ” và “Tiên - Liên Xạ”.

Ma - Liên Xạ, như những gì vừa xảy ra với Nghiêm Sư, sở hữu khả năng chuyển hướng trên đường bay do mũi tên chứa nhiều đấu khí hơn phía sau nắm quyền chủ động, từ đó có thể tạo ra những quỹ đạo vô cùng xảo quyệt và khó lường với cả những kẻ thân kinh bách chiến.

Về phần Tiên - Liên Xạ, nếu là tình huống vừa rồi Medusa chọn cách bắn này, mũi tên đi trước sẽ được dồn nhiều đấu khí hơn để khi cần nó có thể chủ động tăng tốc hoặc nổ tung để phá đi cản trở trước mặt, tạo điều kiện cho mũi tên sau xuyên phá thẳng vào mục tiêu đã được nhắm đến trước đó.

Ma chính là ma

mãnh, tinh ranh. Còn Tiên là tiên phong, thẳng tiến đấy!

Mà, thực ra thì Tiêu Thiên cũng chưa bao giờ tin rằng Medusa có thể bắn chết Nghiêm Sư chỉ bằng một lần xạ tiễn đơn giản như vậy, nên hắn đã sớm chuẩn bị một kế hoạch B khác phía sau với nòng cốt chính là Thạch Hóa chi Mâu của nàng nếu đối phương thẹn quá hóa giận xông lên. Đáng tiếc, Vân Vận không chỉ nhúng tay, nhúng tiếng, mà còn nhúng cả tâm vào, Tiêu Thiên không muốn bỏ qua cũng phải bỏ qua.

Thật sự là đáng tiếc trong đáng tiếc!

Nhưng như đã từng đề cập qua trước đó, thì câu hỏi đặt ra ở đây là tại sao hắn lại muốn giết Nghiêm Sư, một người vốn trước đây không thù, ngày sau không oán với mình chứ? - Và câu trả lời chỉ gói gọn trong hai chữ, tạo thế!

Vân Vận có mặt tại hiện trường, đồng nghĩa với Tiêu Thiên và hai Nữ Thần nhà hắn có dốc cả sức bú sữa mẹ ra cũng chẳng đủ để làm gì được bất kỳ ai bên phe nàng cả. Nhưng càng như vậy, hắn mới càng có không gian để trang bức.

Dù sao cũng chẳng ai chết được, buông tay mà chơi đi chứ sao!

Và nhìn xem, một thuộc hạ mới… thất tinh Đấu Sư bắn hai mũi tên thôi đã xém chút đem một trong Gia Mã Thập Đại Cường Giả, Đấu Vương đỉnh phong “Sư Vương” Nghiêm Sư bắn vãi cả… linh hồn ra rồi đấy thôi. Ừ thì một phần lý do rất lớn là bởi Nghiêm Sư khinh địch mới xém chút lật thuyền trong mương, nhưng cũng không thể phủ nhận thủ đoạn của Medusa là không hề kém a. Chẳng thế mà phải nhờ Tông chủ Vân Lam Tông “Đấu Hoàng” Vân Vận đứng ra xin tha cho mới giữ được một mạng đấy. Chiến tích này lan truyền ra ngoài có phải là uy tín của Tề Thiên Cung, dù chưa từng tồn tại, nhưng vẫn tăng lên một đoạn dài không?

Kết quả không tốt thì đơn giản là bởi chênh lệch đẳng cấp giữa Medusa và Nghiêm Sư quá xa, còn được thì thắng danh, thắng tiếng, thắng thế. Tất cả đều là sáo lộ!

Trở lại với hiện tại.

×

— QUẢNG CÁO —

Sau pha “chết hụt” vừa rồi, rốt cuộc Nghiêm Sư cũng biết cách cư xử sao cho đúng với vai trò nhân vật phụ của mình, chính là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, được hỏi thì nói, không có việc thì xem như chết rồi đi.

Nhưng mà trò đời thường không buông tha người, đặc biệt là những người sợ nó.

“Ta nói Vân tông chủ, ngươi ở trên đó, ta ở dưới này, nói chuyện rất mỏi cổ a. Ngươi biết ta ghét nhất người khác chỉ kiếm vào mặt mình, còn ghét thứ hai… chính là phải ngẩng đầu lên nói chuyện với kẻ khác đấy.”

Vụt! Vụt!

Nghiêm Sư không nói hai lời liền bay xuống mặt đất, theo sát sau đó là lão bằng hữu của hắn, “Phong Hành Giả” Phong Lê.

Đáng nói là Nguyệt Mị và Mặc Ba Tư bên trong tường thành cũng cùng lúc hạ xuống từ bầu trời, thay vì tiếp tục lơ lửng trên đó như từ đầu tới giờ. Chắc là để tiết kiệm đấu khí.

Về phần Vân Vận và Cổ Hà, hai người khẽ liếc nhau một cái, sau đó cũng đồng loạt hạ xuống. Chưa đến mức chạm đất, nhưng cũng không cao hơn tầm mắt Tiêu Thiên.

“Ừm, như thế này đi có phải mọi người đều vui vẻ không. Bay cao như vậy làm gì, ta nhìn lên mỏi cổ, các ngươi nhìn xuống cũng mỏi mắt mà.”

Lời này vừa ra, mọi người đều đồng loạt nhổ nước bọt, nhưng là trong lòng mà thôi chứ không ai dám thái độ ra mặt cả. Chỉ có một người duy nhất tiếng là Cổ Hà.

“Tôn giá, không biết dị hỏa…”

“Các ngươi đến chậm một bước.” - Chưa chờ Cổ Hà nói hết câu, Tiêu Thiên đã khoát tay ngắt lời hắn: “Dị hỏa trong tay nữ vương Mỹ Đỗ Toa đã sớm thuộc về người khác.”

“A! Là ai…”

“Chính là ta!”

“Chuyện này…” - Cổ Hà có chút nghẹn lời, nhưng rất nhanh liền biến quyết tâm: “Tôn giá, nếu ngươi đã là chủ nhân mới của dị hỏa, Cổ Hà ở đây nguyện ra giá cao, hy vọng ngươi có thể…”

“Mượn lời một người quen, “dị hỏa quý giá như thế nào ngươi biết, ta biết, tất cả mọi người đều biết”. Ngắn gọn lại thì nó chính là vô giá. Muốn mua, không có cửa. Muốn cướp… ngược lại là các ngươi có thể thử nha.”

Lời nói thật như đùa, đùa như thật này của Tiêu Thiên khiến cả hai phe nhân loại và Xà Nhân đều cau mày. Đến nỗi Vân Vận…

“Rốt cuộc thì ngươi muốn như thế nào mới chịu nhường dị hỏa cho chúng ta đây, Vô?”

...cuối cùng cũng không thể tiếp tục im lặng được nữa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện