Mỗi lời nói, mỗi câu hỏi Tiêu Thiên đặt ra đều là một lần hai hàng lông mày Mỹ Đỗ Toa cau lại sâu hơn, nhưng rốt cuộc nàng cũng chỉ có thể trầm ngâm không đáp, bởi vì thân là một siêu cường giả, một người lãnh đạo, nàng biết hắn nói không hề sai.
Tộc Xà Nhân còn tồn tại bởi vì các nàng biết an phận thủ thường ở một nơi cằn cỗi và hiểm trở, hay nói cách khác, không phải nhân tộc không có cách diệt các nàng, mà là bọn họ không muốn, không quan tâm và không cần thiết phải làm như vậy mà thôi. Tuy nhiên, chỉ cần các nàng có khả năng, có ý định, cũng như có chuẩn bị để vượt qua lằn ranh kia, từ đó trực tiếp đe dọa phạm vi lãnh thổ trước, gián tiếp ảnh hưởng lợi ích kinh tế của họ sau, thì câu chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa rồi.
“Chẳng lẽ… không còn cách nào sao?” - Giống như Tiêu Viêm trên vách núi Ma Thú Sơn Mạch ngày đó, hôm nay Mỹ Đỗ Toa trên cồn cát bên ngoài Diêm Thành cũng quay đầu nhìn thật kỹ Tiêu Thiên, hy vọng sẽ tìm thấy đáp án cho câu hỏi khó mà hắn liếc mắt đã nhìn ra.
Và cũng giống như ngày đó, Tiêu Thiên…
“Như ta từng nói, “Thiên còn chưa hoàn hảo, tư cách gì tuyệt đường người". Hướng giải quyết đương nhiên là có, vấn đề là ngươi chịu nổi cái giá phải trả hay không thôi!”
...không làm ai phải thất vọng cả.
“Ý ngươi là…”
“Ba năm sau ngươi sẽ rõ.” - Tiêu Thiên khẽ lắc đầu từ chối nói thêm: “Hiện tại điều kiện tiên quyết của tất cả mọi chuyện là ngươi tiến hóa thành công vẫn chưa xảy ra, chờ nó thành sự thật đi rồi hãy tính tiếp.”
Bởi vì bản thân Thiên còn chưa hoàn hảo, nên không có tư cách tuyệt đường người. Nhưng cho dù “lão Đại” Thiên vẫn chưa hoàn hảo, thì “lão Tam” trong Tam Tài như Nhân cũng còn lâu mới có tư cách định đoạt tương lai.
Hít sâu một hơi rồi giữ nó trong lồng ngực thật lâu để cố gắng trấn tĩnh tâm tình chính mình, Mỹ Đỗ Toa lại quay người nhìn xuống Diêm Thành phồn hoa tráng lệ bên dưới thở dài.
“Ba năm sau a…”
…
Đâu đó khoảng một tiếng sau khi rời đi làm việc theo lệnh từ Tiêu Thiên, Mộc Ánh Tuyết đã quay trở lại. Vẫn một thân áo choàng đen rộng thùng thình đã trở thành thương hiệu, nhưng thay vì đi bộ, nàng bây giờ đã ngồi trên ghế phụ của một chiếc xe ngựa sang trọng với thùng xe đủ nhét cả một đại gia đình ba thế hệ vào đều không thành vấn đề.
Để cho rõ ràng thì cố ý dặn Mộc Ánh Tuyết chọn một chiếc xe lớn không phải vì Tiêu Thiên muốn lấy le với gái đâu, mà là do trừ bỏ phần thân người ra, thì đuôi rắn của Mỹ Đỗ Toa ít nhất cũng phải dài tới trên dưới hai mét lận đấy. Xe ngựa bình thường chứa một mình nàng còn chật, huống hồ gì phải nhét thêm hai chủ tớ nhà hắn nữa. Nên là… lớn một chút đi, thừa còn hơn thiếu.
Nhưng mà lớn cỡ cái thùng công-tai-nơ như này thì cũng hơi quá khổ chút xíu á.
Đáng nói hơn là, bỏ qua gia huy vô cùng bắt mắt đang phấp phới trên lá cờ được cắm phía đuôi xe, thì xa phu vậy mà lại là một trung niên mập mạp toàn thân vải lụa sang trọng, trang sức đầy tay, mặt mày hồng nhuận phúc hậu, cả người bốc lên hơi tiền trông chẳng giống mấy kẻ cả ngày phải bôn ba trên phố vì mưu sinh chút nào, ngược lại giống một tên phú hộ quen ngồi mát ăn bát vàng hơn ấy.
“Gia huy kia…” - Nhìn thấy hình vẽ quen mà lạ, lạ mà quen được thêu trên lá cờ, hai hàng lông mày Mỹ Đỗ Toa bất giác cau lại thật sâu: “Sẽ không phải là…”
“Dừng!!!”
Nương theo hành động kéo mạnh dây cương cùng hét lớn một tiếng từ gã… xa phu béo, chiếc xe ngựa chậm dần tới khi chỉ còn cách hai người Tiêu Thiên khoảng hai mươi mét thì dừng lại hẳn. × — QUẢNG CÁO —
Gần như ngay lập tức, một bóng đen nặng nề đáp xuống nền cát đánh bịch một tiếng, sau đó tiếp tục lao vút qua cồn cát bằng tốc độ… 3km/h, cuối cùng mới chắp tay, khom người trước mặt Tiêu Thiên, vừa thở hổn hển vừa nói.
“Đại nhân… Tiểu nhân gọi… Vượng Tài… hiện đang là tổng quản… phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ… chi nhánh Diêm Thành… Xin ra mắt… đại nhân.”
Mỹ Đỗ Toa ngẩn người!
Từ kích thước, tới sự sang trọng và nhất là gia huy của chiếc xe ngựa, nàng đã sớm đoán ra được Tiêu Thiên có quan hệ không cạn với gia tộc Mễ Đặc Nhĩ, một trong Gia Mã Tam Đại Gia Tộc. Thế nhưng tai to, mặt lớn đến mức người đứng đầu của chi nhánh Diêm Thành, tòa đại thành lớn nhất phía đông Đế Quốc, phải tự mình ra đây đón thì cũng quá mức… không cạn đi!
“Vượng Tài đúng không, làm rất tốt. Ta sẽ có lời với người phía trên về công lao của ngươi.” - Tiêu Thiên khẽ gật đầu hỏi: “Mà những chuyện khác sao rồi?”
“Đều… đều đã được sắp xếp… xong…”
“Ừm, vậy chúng ta vào thành nghỉ ngơi đi. Hai ngày nay không được ngủ một giấc nào cho ra hồn rồi.” - Nói,