Đến hẹn lại lên, sau khi mục tiêu đến tay và Hệ Thống đạt được cải tiến, đã đến lúc tổng kết lại được và mất sau lần tham gia sự kiện “Sa mạc Tháp Nhĩ Qua” này.
Trước tiên là được.
Đẳng cấp tăng từ thất tinh Đấu Giả lên thập tinh Đấu Giả, tương đương ba tiểu cảnh; quyền hạn với Hệ Thống đạt cấp bốn, qua đó nâng cấp quyền lợi cũ, mở ra quyền lợi mới; đặt được quan hệ đồng minh với tộc Xà Nhân nói chung và ký hợp đồng làm bảo tiêu trong ba năm với Mỹ Đỗ Toa nói riêng; triệu hoán một Nữ Thần cấp R là Medusa; bắt được “Bích Xà Tam Hoa Đồng” Thanh Lân tới tay.
Tiếp theo là mất.
Trước sau tiêu hao mất gần ba tháng khiến quỹ thời gian bị thu hẹp lại chỉ còn chưa đầy nửa năm tới sự kiện “Ước hẹn ba năm”; lượt triệu hoán cấp R quý báu bị sử dụng một cách khá tình huống, không có tính tối ưu cao; tiêu hao một lượng tiền của rất lớn vào bất động sản vô nghĩa tại Diêm Thành; bại lộ hành tung bản thân và danh tiếng Tề Thiên Cung ra “ngoài sáng”, đồng nghĩa với mất đi ưu thế “trong tối” từng có.
So với sự kiện “Ma Thú Sơn Mạch” trước đây, và cả sự kiện “Thanh Sơn Trấn” trước đó, rõ ràng phần “được” trong sự kiện “Sa mạc Tháp Nhĩ Qua” lần này lớn hơn hẳn. Chưa nói những thứ khác, chỉ riêng việc thu được cô nàng Mỹ Đỗ Toa làm bảo tiêu thôi đã là cả một sự thành công khổng lồ rồi.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Mặc dù được rất nhiều, nhưng mất đi cũng không hề ít. Trong đó, cái “mất” đáng kể nhất không gì khác là việc hành tung bị bại lộ ra dưới mắt tất cả mọi người.
Đánh mất sự bí ẩn của bản thân, đồng nghĩa với các kế hoạch sớm đã được tính toán và chuẩn bị tới tận khi sự kiện “Ước hẹn ba năm” xảy ra đều bị đảo lộn ít nhiều. Vì thế, việc cần làm bây giờ là phải bằng cách nào đó điều chỉnh lại kế hoạch sao cho phù hợp với tình hình thực tế hiện tại.
Và để làm được điều đó, Tiêu Thiên cần nhiều trợ lực hơn.
“Tuyết nhi, ngươi ở lại đây tranh thủ chuẩn bị những thứ ta yêu cầu đi, rảnh rỗi thì tu luyện thêm cũng được.” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa đeo mặt và khoác áo choàng vào: “Ta ra ngoài có việc, chưa biết khi nào sẽ về. Dù sao cũng không có gì nguy hiểm nên ngươi cứ yên tâm.”
“Vâng, chủ nhân.”
Thực tình mà nói, hắn không cần phải nói những lời này với một người không cảm xúc, không tình thân, không biết cãi lời như Mộc Ánh Tuyết làm gì cả. Thế nhưng Tiêu Thiên là vậy. Người ta cung kính với hắn một tiếng chủ nhân, lại ngoan ngoãn nghe lời làm việc bất kể dễ, khó hay thậm chí là bất khả thi đều không phàn nàn một câu thì hắn cũng chẳng tiếc gì một chút lịch sự tối thiểu giữa người với người, dù rằng Mộc Ánh Tuyết có phải người hay không đến tận bây giờ hắn vẫn chưa dám nói chắc.
…
Không lâu sau khi tạm biệt Mộc Ánh Tuyết để “ra ngoài có việc.”
“Trốn cả tuần trời trong phòng không thấy tăm hơi, ra ngoài một cái liền muốn đi xa.” - Ngồi trên lưng Lang Điểu chung với Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa dùng giọng mang theo chút trách cứ, mà lại không kém phần tò mò hỏi: “Rốt cuộc là ngươi muốn đi đâu, gặp ai thế?”
Nguyên một tuần trời dư luận dậy sóng vì sự xuất hiện chung của hắn và nàng, vậy mà hàng này lại lấy cớ bế quan để trốn chết trong phòng không ra, bỏ mặc nàng thân nữ nhi một mình đương đầu với phong ba.
Hiện tại ngay khi mọi thứ vừa lắng xuống được đôi chút, hắn lại thò đầu ra nói muốn nàng “đi cùng ta gặp một người”.
“Đi Mạc Thành, gặp một người quen cũ của ngươi.” - Tiêu Thiên lạnh nhạt đáp.
“Mạc Thành!? Người quen của ta!?” - Câu trả lời của Tiêu Thiên chẳng khiến Mỹ Đỗ Toa bớt tò mò chút nào, ngược lại càng làm nàng cảm thấy từ đỉnh đầu tới chóp đuôi đều là dấu chấm hỏi: “Nhân loại biết ta thì nhiều, chứ ta lại chẳng biết bao nhiêu nhân loại, càng đừng nói là ở một nơi ta chưa từng ghé qua như Mạc Thành. Ngươi… không có nhầm lẫn gì chứ?”
“Nhầm lẫn thì không, chỉ có điều… đến lúc đó hy vọng ngươi đừng mất bình tĩnh là được.”
“Tch! Thập thò, thập thò, lo cũng chết!”
×
— QUẢNG CÁO —
Cảm thấy tiếp tục nói chuyện kiểu này sẽ chỉ càng khiến con mèo đang cào loạn trong lòng mình mất kiểm soát, Mỹ Đỗ Toa quyết định mặc kệ Tiêu Thiên. Dù sao đường đến Mạc Thành cũng không xa, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết được những gì muốn biết thôi.
Một đường yên ắng.
…
Tốn mất nửa ngày ngồi trên lưng chim, chính xác là Lang Điểu, rốt cuộc Mạc Thành cũng đã trong tầm mắt.
Có một chuyện khá hay ho cũng cần phải nhắc đến, đó là để tránh việc bị người ta dễ dàng nhận ra Mỹ Đỗ Toa như hồi ở Diêm Thành, Tiêu Thiên đã cố ý nhờ Mộc Ánh Tuyết luyện chế một loại thuốc có tác dụng rất đặc biệt để vị nữ vương này uống vào mỗi khi có việc cần đến nơi đông người. Nói là đặc biệt, bởi vì khi được uống vào, loại thuốc nước sẽ biến phần vảy bảy màu vô cùng bắt mắt và nổi tiếng của người sau... thành một màu xám đen đơn điệu.
Mất đi vẻ ngoài đặc