“Yên Nhiên à, nghe lời gia gia, bất kể lần Ước hẹn ba năm này các ngươi ai thắng ai thua, ngươi cũng nên nói lời xin lỗi với Tiêu Viêm đi!”
“Xin lỗi!? Ta không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi?” - Bỏ qua tất cả những vấn đề khác, thì chỉ riêng thân phận đệ tử của Vân Vận, Thiếu tông chủ của Vân Lam Tông thôi đã đủ để Nạp Lan Yên Nhiên quyết tâm không thể cúi đầu nhận sai trước người khác, đặc biệt là một kẻ từng trước mặt bao nhiêu người viết “hưu thư*” cho nàng rồi.
Đáng tiếc, trong mắt những người trưởng thành, cụ thể hơn là Nạp Lan Kiệt gia gia nàng, thì thứ mà trái tim và lý trí Nạp Lan Yên Nhiên luôn cho rằng là “sự kiêu ngạo” ấy lại chẳng khác gì sự bướng bỉnh của một đứa con nít biết mình sai rành rành, nhưng bởi vì hèn nhát không dám đối mặt với sự thật, nên cuối cùng mới tìm cớ để ngoan cố chống lại mà thôi.
“Ngươi rõ ràng có thể âm thầm đi vào Tiêu Gia, lựa lời nhẹ nhàng bàn chuyện từ hôn với một mình Tiêu Chiến, đến lúc đó được hay không được chuyện cũng sẽ chẳng trở nên rùm beng như bây giờ. Đáng tiếc, quyết định cuối cùng của ngươi lại là dùng thế lực của Vân Lam Tông đi ép buộc Tiêu Gia thối hôn, vẫn là bằng cái thái độ “ta bố thí các ngươi đan dược, đổi lại các ngươi trả ta sự tự do” như ngồi trên đầu, trên cổ người khác.
Ta biết bản thân ngươi cũng đã sớm hiểu rõ làm như vậy sẽ khiến danh dự của Tiêu Gia chịu nhiều tổn thương. Chỉ là bởi vì mấy năm nay thực lực ngươi ngày càng đi lên, kéo theo thân phận cũng thêm phần hiển hách, cho nên mới không muốn, cũng không nghĩ đến sẽ mở miệng nói xin lỗi người ta.
Nhưng mà Yên Nhiên à, ngươi càng như vậy sẽ chỉ càng đào sâu thêm khoảng cách giữa ngươi và Tiêu Viêm mà thôi.
Ước hẹn ba năm xong, cho dù ngươi thắng thì sao chứ? Người trong thiên hạ sẽ nghĩ ngươi là loại nữ nhân thực dụng, ham tiền, hám lợi, vì ham mê quyền lực mà bất cận nhân tình. Rồi dần dần vây quanh ngươi cũng chỉ toàn những kẻ như thế, bởi vì trên đời này tồn tại cái gọi là vật họp theo loài a.
Còn như ngươi thua, tấm hưu thư kia sẽ trở thành vết nhơ vĩnh viễn không thể nào rửa sạch được. Huống hồ, với thiên phú tu luyện đã trở lại và địa vị Luyện Dược Sư cao quý của Tiêu Viêm, sau này còn ai dám cùng người làm bạn, làm tri kỷ, làm phu thê nữa đây?”
Ngày đó tại hậu sơn Tiêu Gia, Tiêu Thiên đã từng phân tích thiệt - hơn của Ước hẹn ba năm với Tiêu Viêm, đáp án cuối cùng là thắng hay thua gì thì Tiêu Viêm cũng sẽ là người thua. Hiện tại Nạp Lan Kiệt cũng đang làm như thế với Nạp Lan Yên Nhiên, và rất không bất ngờ, kết quả chẳng khác chút nào cả.
Một trận chiến chưa diễn ra, nhưng định sẵn cả hai đều tham gia chắc chắn đều sẻ sắm vai kẻ thua cuộc, đúng như cái cách mà vợ chồng trong gia đình cãi vã vậy.
Đáng nói là, sự kiện “Ước hẹn ba năm” nói lớn có thể lớn tới mức ảnh hưởng sâu sắc và nghiêm trọng tới danh dự của hai gia tộc, thể diện của hai thiên tài, tương lai của hai cường giả đỉnh tiêm của Gia Mã Đế Quốc, nhưng nếu nói nhỏ cũng có thể chỉ bé bằng… trò trẻ con của hai đứa nhóc con chưa ráo máu đầu bởi vì ghét cái bản mặt nhau mà bày trò đánh nhau không hơn không kém.
Vấn đề ở chỗ Nạp Lan Yên Nhiên trẻ trâu thì cũng thôi đi, dù sao tại thời điểm đó nàng cũng chỉ một con nhóc mười lăm tuổi vắt mũi chưa sạch, suy nghĩ chưa chín chắn, trong bối cảnh từ bé đã sống giàu sang trong tung hô nên tâm tính có chút bành trướng mà thôi.
Còn Tiêu Viêm thì hoàn toàn ngược lại.
×
— QUẢNG CÁO —
Tổng số tuổi hai đời của hắn ít cũng phải phá “băm” a, vậy mà xử sự cứ như… chán chẳng buồn lói!
“Khoảng cách càng sâu lại làm sao!? Đời này ta và hắn đã định là không có khả năng, mà đã kém duyên vô phận rồi thì sâu thế chứ sâu nữa cũng chẳng hề gì cả.” - Nạp Lan Yên Nhiên cau mày, bàn tay giơ lên ngăn cản ý định tiếp tục khuyên răn của Nạp Lan Kiệt, ánh mắt quyết tuyệt: “Gia gia, chuyện của ta ngài đừng quản nữa. Dù sao Ước hẹn ba năm xong, bất kể là thắng hay thua, ta vĩnh viễn cũng sẽ không có ý định gặp lại hắn thêm lần nào trong đời nữa.
Về phần tương lai, cháu gái ngươi cũng đâu phải loại nữ nhân không ai muốn, việc gì cứ phải nhớ thương một kẻ xa lạ cho nhọc lòng? Mà kể cả sau này ta có chẳng may tìm không được trượng phu, đó cũng chuyện cuộc đời ta, cùng tên kia chẳng tồn tại bất kỳ liên quan nào cả.
Thôi, ta muốn xem thi đấu, không nói chuyện với gia gia ngài nữa.”
Dứt lời, Nạp Lan Yên Nhiên dùng đấu khí bịt kín hai tai, ánh mắt hướng lên trên sân thi đấu, rõ ràng là không muốn nghe Nạp Lan Kiệt cằn nhằn thêm.
Thái độ rất xấc xược và có thể gọi là hỗn hào của Nạp Lan Yên Nhiên đương nhiên là khiến Nạp Lan Kiệt tức giận, nhưng cuối cùng Sư Tâm Nguyên Soái cũng chẳng thể nào