“Yên Nhiên sẽ không thua!”
“Ta cũng sẽ không thua! Tiêu Gia, Tiêu Viêm có mặt phó ước!”
Lời nói đơn giản, nội dung tầm thường nhưng chất giọng lại cực kỳ đanh thép chậm rãi phiêu đãng ở trên bầu trời quảng trường Vân Lam Tông khiến bầu không khí vốn đã không lấy gì làm sôi nổi vì cuộc nói chuyện giữa Tiêu Thiên và Vân Vận càng thêm tĩnh lặng.
Ở giữa sân, hàng loạt ánh mắt với nhiều cảm xúc khác nhau từ các đệ tử Vân Lam Tông đều tập trung nhìn về phía thềm đá, nơi một thanh niên một thân trường bào màu đen mới xuất hiện. Đối với người trẻ tuổi tên là Tiêu Viêm này, bọn họ đều quen nhưng lại lạ, đều lạ mà lại quen.
Lạ, bởi vì phải có tới 99% những người hiện diện tại đây mới nhìn thấy hắn lần đầu trong đời.
Còn quen là bởi mối quan hệ giữa hắn và Nạp Lan Yên Nhiên chính là câu chuyện được đưa ra đàm tiếu nhiều nhất giữa các đệ tử Vân Lam Tông với nhau. Mà mỗi lần như thế, cái tên Tiêu Viêm đều bị nhắc đến với sự khinh thường và châm chọc không hề che giấu.
Trong mắt bọn họ, câu chuyện về một thiếu gia nho nhỏ đến từ tiểu gia tộc biên giới không danh không tiếng lại muốn lấy tông chủ kế nhiệm của Vân Lam Tông làm vợ chẳng khác gì cổ tích cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, không biết tự lượng sức mình. Đặc biệt là sau khi cái gì Ước hẹn ba năm lan truyền ra bên trong tông môn, thì cái loại châm chọc đến mức khinh bỉ kia càng trở nên nồng đậm hơn rất nhiều.
Đương nhiên, phàm là chuyện trên đời, chẳng có cái gì là tự nhiên cả. Phải có lý do gì đó thì những kẻ không thân, chẳng quen, thậm chí ra đường gặp mặt còn chưa chắc biết trước mắt là đối phương này mới ghét Tiêu Viêm đến thế chứ.
Và lý do gì đó ấy không gì khác ngoài… sự ghen tị!
Với tư cách là Thiếu tông chủ Vân Lam Tông, lại thêm cả nhan sắc, lẫn thiên phú và xuất thân đều xuất sắc khiến Nạp Lan Yên Nhiên trở nên quá khó để làm quen hay tiếp cận, lâu dần các đệ tử Vân Lam Tông cứ thế không hẹn mà cùng xem nàng như Nữ Thần ở trong lòng mình.
Vậy mà “con cóc ghẻ” Tiêu Viêm này thiếu chút nữa đã trở thành trượng phu của Nạp Lan Yên Nhiên, khỏi nói cũng biết bị người ta ghen ghét đến mức độ nào.
Thậm chí bởi vì không có cách nào phát tiết những cảm xúc tiêu cực trong lòng, một số kẻ ác mồm ác miệng còn tự biên tự diễn, thêm mắm dặm muối vào các câu chuyện không có thật kể về Tiêu Viêm, từ đó càng khiến “kẻ thù chung chưa từng gặp mặt” này càng trở nên không đáng một đồng.
Nhưng rồi “ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây”. Ngày hôm nay con cóc ghẻ không đáng một đồng ấy lại dùng tư thái ung dung mà cao ngạo xuất hiện ở đây, dù trước mặt hắn là khí thế của gần một ngàn đệ tử Vân Lam Tông và không ít cường giả vẫn như cũ bong bong thiết cốt.
Người như vậy rõ ràng không thể nào là cái gì rác rưởi, cái gì phế vật a!
×
— QUẢNG CÁO —
Các đệ tử xa lạ là như thế, còn đối với người trong cuộc như Nạp Lan Yên Nhiên, mọi chuyện lại giống như chỉ mới ngày hôm qua.
Gương mặt và vóc dáng thiếu niên quật cường ngày đó đã bị thời gian bào đi những non nớt, ấu trĩ, cùng phong mang nhuệ khí, hiện tại thanh niên trước mắt nàng đây đã không chỉ một lần nữa lấy lại được cái danh thiên tài năm xưa, mà còn cộng thêm sự thâm thúy nội liễm.
“Hắn đã thay đổi, hay nói chính xác hơn, là trưởng thành rồi!” - Lặng lẽ thở dài trong lòng, ánh mắt Nạp Lan Yên Nhiên thoáng qua một vẻ phức tạp nhưng rồi nàng vẫn chậm rãi đứng lên ngạo nghễ như một đóa tuyết liên và bình tĩnh đáp: “Nạp Lan Gia, Nạp Lan Yên Nhiên có mặt phó ước!”
“Đó là tiểu tử Tiêu Gia à? Phế vật không thể tự mình tu luyện đấu khí đấy sao?” - Gia Lão có chút kinh ngạc thốt lên: "Nhìn khí phách này cũng không giống kiểu giả trân ngoài mạnh trong yếu nhỉ.”
“Giả trân!? Thiệt thòi ngươi nghĩ ra được!” - Pháp Mã khịt mũi khinh thường, ánh mắt già nua có chút nhíu lại: “Trước mặt một đám lão gia hỏa Vân Lam Tông và chỉnh hợp khí thế của hàng ngàn đệ tử, kể cả thực sự là giả vờ đi chăng nữa cũng không phải người bình thường có khả năng làm được đâu.”
"Tiểu tử Tiêu Gia này thiếu chút nữa trở thành con rể Nạp Lan Gia nhà ngươi đây à? Nhìn qua cũng không giống phế vật như trong lời đồn nhỉ? Ta năm nay hơn bảy mươi tuổi rồi cũng chưa thấy nhiều người trẻ tuổi có khí phách và tâm tính tốt như vậy đâu.” - Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn nghiêng đầu nói với Nạp Lan Kiệt, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người Tiêu Viêm, ý tứ “cười trên nỗi đau của người khác” không hề che giấu.
Bởi vì bị xem là phế vật mà mất đi thân phận con rể, ba năm sau đó bỗng nhiên biểu hiện xuất sắc, được người đời đến biết đến như đan - võ song tuyệt thiên tài, loại thay đổi như ngày và đêm này thực sự là không nhiều người có thể tưởng tượng