Ầm!
Xoẹttttt…
Đã không biết lần thứ bao nhiêu tiếng nổ lớn vang lên, theo ngay sau đó là hình ảnh Nạp Lan Yên Nhiên và Tiêu Viêm mỗi người trượt dài về một phía, để lại trên mặt đá cứng rắn hai rãnh thật sâu.
“Xem ra là… ngang tay rồi!”
“Cứ thế huề sao?”
“Tiểu tử kia… vậy mà không kém Nạp Lan sư tỷ chút nào!”
“...”
Bỏ qua một vài chênh lệch nhỏ trên kinh nghiệm chiến đấu trong giai đoạn thăm dò ban đầu, thì toàn bộ phần giáp lá cà phía sau giữa hai đều là ăn miếng trả miếng kiểu ngươi có qua, ta có lại, chúng ta toại lòng nhau. Hậu quả là người thì trầy trật, kẻ thì thở dốc, cả hai bộ đấu khí khải giáp đều đã vỡ đông vỡ tây, còn quảng trường vốn bằng phẳng đẹp đẽ lại lồi lõm những bể nát cùng trầy xước vô số vết kiếm ngân, nhưng thứ quan trọng nhất là kết quả thì mãi vẫn chưa đi ra.
“Tiếp tục như thế này cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Chúng ta một chiêu định thắng thua đi thôi.”
“Chính hợp ý ta.”
Màn đối thoại nhanh chóng nhưng lượng thông tin khổng lồ một lần nữa khiến quảng trường vốn vừa mới vang lên những tiếng xì xầm lại rơi vào im lặng. Giờ phút này, tất cả mọi người xung quanh đều đã bị quyết định mang tính bước ngoặt, cùng với khí thế đối chọi gay gắt giữa hai người trong sân thu hút nên không ai dám lên tiếng đem tình thế vi diệu này phá vỡ.
Mặt trời chiếu rọi, gió nhẹ thổi qua, lá khô xào xạc. Giây phút tĩnh lặng trôi qua nhanh chóng khi Nạp Lan Yên Nhiên là người động trước.
Đôi mắt linh động mang theo chút cảm xúc phức tạp sâu thẳm nhìn thanh niên đối diện, nàng đưa tay chậm rãi rút đi dải băng buộc tóc màu bích lục phía sau gáy, đầu nhỏ khẽ nghiêng để mái tóc đen nhánh tùy ý đổ xuống bờ vai ngọc mảnh khảnh.
Thường nói "cái răng, cái tóc là góc con người", đặc biệt là với nữ nhân thì điều đó càng chính xác hơn nữa. Và một khi nữ nhân muốn mở đầu một vấn đề gì đó bằng mái tóc, thất tình cắt tóc hay xõa tóc lúc... nhún nhảy chẳng hạn, thì tự nó đã nói sự nghiêm trọng, cũng như tính quyết tâm của họ rồi.
“Nàng muốn dùng vật kia rồi!?”
“Xem ra tỷ thí hẳn là sắp kết thúc. Đem Yên Nhiên bức đến một bước này, không thể phủ nhận tiểu tử Tiêu gia kia thật sự rất mạnh a.”
“Bại chính là bại, mạnh hơn nữa cũng không gì khác ngoài chữ bại, hừ!”
“...”
Một hành động nhỏ thoạt nhìn không thấy có gì liên quan nhiều đến trận chiến của Nạp Lan Yên Nhiên lập tức kích phát đám người Vân Lam Tông bàn tán. Đáng nhắc đến là, những kẻ lên tiếng đều ngồi trên tầng thạch đài thứ hai, quần áo trên người thuần một màu trắng như râu tóc của họ.
Khán giả xung quanh nghe được các trưởng lão Vân Lam Tông xì xầm, cảm giác ngạc nhiên và tò mò lập tức thôi thúc họ đem ánh mắt chăm chú vào giữa sân. “Con bài tẩy” đủ lợi hại để khiến mấy lão già đều nhịn không được mở miệng bàn tán đương nhiên là rất đáng để chờ mong a.
Trong sân.
Thời điểm suối tóc được xõa xuống cũng là lúc đôi mắt Nạp Lan Yên Nhiên từ từ khép lại. Nàng muốn tập trung tinh thần cao độ và ổn định nhịp thở, cho nên nhắm mắt là hành động bắt buộc phải thực hiện. Nhưng rồi rất nhanh sau đó khi gió bắt đầu nổi lên, chúng lại được mở ra để cùng với thân thể không đấu khí hóa cánh, không đấu kỹ phi hành, cũng chẳng tồn tại bất kỳ không gian lực nào… chậm rãi lơ lửng lên không.
Từng chút, từng chút một bay lên cao hơn, bên cạnh mái tóc điên cuồng bay múa trong không trung là sóng năng lượng quanh người Nạp Lan Yên Nhiên cũng liên tục bạo tăng, cuối cùng hình thành ba vòng tròn năng lượng đồng tâm đều có màu xanh nhạt sau lưng nàng.
Hình ảnh khá giống các tiên nữ trong truyện tiên hiệp thường xuất hiện với đạo vân và pháp tướng sau lưng.
Trường kiếm trong tay được Nạp Lan Yên Nhiên chậm rãi nâng lên chỉ xéo thẳng về phía Tiêu Viêm đang ngẩng đầu nhìn lên từ bên dưới quảng trường. Mỗi một giây trôi qua, người ta đều có thể dễ dàng dùng mắt thường thấy được không chỉ gió, mà cả ánh nắng đang lan tỏa khắp không trung cũng bị từng nhịp rung động với biên độ, cường độ, cũng như tốc độ cực kỳ mạnh mẽ trên thân trường kiếm thu hút và ngưng tụ lại.
Chỉ sau giây lát thu và nạp, hào quang trên thân kiếm bắt đầu trở nên chói lọi hơn bao giờ hết, tựa như mặt trời thứ hai, nhưng là được Nạp Lan Yên Nhiên nắm trong lòng bàn tay vậy.
“Cảm ơn ngươi đã chờ. Hiện tại, chúng ta kết thúc trận chiến này thôi.”
“Không cần cảm ơn, dù sao ta cũng không phải cố ý chờ ngươi.” - Ngẩng đầu nhìn quang mang chói mắt trên bầu trời, cảm nhận được sóng năng lượng khủng bố đang điên cuồng tích tụ, nhưng Tiêu Viêm vẫn thản nhiên cười đáp.
Đối phương cần thời gian tụ lực cho đại chiêu, hắn cũng cần chứ. Cho nên Nạp Lan Yên Nhiên nói lời này là thừa rồi.
Hít sâu một hơi nhìn thật kỹ thanh niên bên dưới, Nạp Lan Yên Nhiên hiểu rằng khi mà ngay cả một chút lời vô nghĩa hắn đều chẳng muốn nhường nàng, tức là giữa hai người đã không tồn tại bất kỳ cảm tình gì nữa, tất cả những gì có và còn giữa hai người sẽ chỉ là sự xa lạ mà thôi.
Đã như vậy thì còn gì nữa đâu mà khóc với sầu!
Bàn tay nắm chặt trường kiếm khẽ đâm về phía trước bằng tốc độ... so với lão gia gia đánh Thái Cực Quyền còn phải chậm hơn vài lần, đến mức không ít người xem xung quanh đều nhịn không được tự hỏi là rốt cuộc thì Nạp Lan Yên Nhiên có thực