“Thanh Phong Loạn Vũ”
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
“Vạn Xà Phệ Linh”
Xì! Xì! Xì! Xì! Xì!
“Cũng không thể để nữ nhân mấy người chiếm hết quyền lên tiếng a, hừ!”
Nhận ra đẳng cấp của những… ủa mà khoan, nên gọi đám người này là gì bây giờ? Thú Nhân à!? Hay… Hải Sản Nhân!? Hoặc là… Có! Gọi là Quái Nhân đi!
Mặc dù nhân số kẻ địch rất đông, nháy mắt đã thấy phá trăm và vẫn đang không ngừng tăng lên bằng tốc độ chóng mặt, nhưng bù lại nhược điểm rất dễ nhận ra từ những quái nhân tập kích bất ngờ nhóm người mình nằm ở đẳng cấp khá thấp, cụ thể hơn là chỉ phổ biến trong khoảng Đấu Sư hậu kỳ(thất tinh tới cửu tinh Đấu Sư), nên Tiêu Thiên cũng không còn lo lắng nhiều như trước đó nữa. Huống hồ, chắn trước mặt hắn bây giờ đang là không chỉ một, mà là tận hai bức tường phòng ngự vô cùng vững chắc lận đấy, sợ cái gì nữa.
Mà đã không còn gì để lo, để sợ nữa rồi thì thẳng tay xả sát thương thôi!
Chỉ thấy Tiêu Thiên đang đứng bỗng nhiên chuyển sang tư thế thành quỳ xuống một chân, cùng lúc đó trường cung cầm trong tay trái lại được giơ thẳng lên bầu trời. Bàn tay phải cũng không hề rảnh rang khi lúc này đã nắm chặt dây cung và kéo hết tầm, giữa những khe ngón tay không biết từ lúc nào đã kẹp sẵn ở đó ba mũi tên có hình dạng khá là đặc biệt.
Nói là đặc biệt, bởi vì về cơ bản thì phần thân của một mũi tên bình thường sẽ chỉ lớn cỡ ngón tay út người trưởng thành, đây là tinh hoa của hàng ngàn năm đúc kết kinh nghiệm mới đi đến một kích cỡ thích hợp nhất để có thể vừa đảm bảo tốc độ bay tốt trong không trung, vừa chắc chắn sát thương gây ra bởi đầu mũi tên vẫn sẽ đủ lớn.
Nhưng ba mũi tên trong tay Tiêu Thiên lại không đi theo cái chuẩn ấy khi phần thân của chúng lớn hơn một cách rất bất thường. Chưa nói tới chuyện đảm bảo sát thương đủ lớn, thì chỉ riêng việc chúng quá… mập để có thể được bắn đi một cách chính xác thôi đã là cả một vấn đề rồi. Rốt cục thì hắn định làm gì với ba mũi tên mà khỏi cần bắn ra cũng biết hiệu quả chắc chắn sẽ thấp tận đáy như vậy chứ!? - Và câu trả lời… sẽ đến sau ít phút quảng cáo!
“Nhà tôi ba đời chữa sỏi thận, sỏi mật!”... khụ, đùa thôi.
“Tư thế chuẩn bị sẵn sàng, đạo cụ sẵn sàng, tiếp theo chính là…đi!”
Vút! Vút! Vút!
Ba tiếng xé gió vang lên nhưng không một ai để ý, bởi vì so với những gì đang diễn ra xung quanh thì hành động… bắn tên lên trời theo đúng nghĩa đen của Tiêu Thiên tỏ ra quá yếu và vô cùng không đáng kể.
Tuy nhiên, chuyện xảy ra ở một giây tiếp theo lại khiến cả bờ biển phải chú ý đến hắn, khi mà…
Vút!
Bụp!
“Tiễn Trận”
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
...mũi tên thứ tư bình thường đến không thể bình thường được Tiêu Thiên bắn lên bầu trời, một lần duy nhất bắn xuyên qua cả ba mũi tên “kỳ quặc” đi trước, qua đó giải phóng đại lượng… bi sắt nhỏ cỡ đầu đũa được nén đầy bên trong thân thể mập mạp của chúng ra ngoài, tạo thành một cơn mưa đạn từ không trung.
Phải! Chính là nguyên lý Đạn thứ cấp(sub-munition), hay dân dã hơn thì gọi là bom bi, khi bom mẹ sẽ không có tác dụng gây sát thương, mà nhiệm vụ của chúng chỉ đơn thuần là làm bệ phóng để bom con có góc, vùng và cơ hội gây sát thương lớn hơn đấy.×
— QUẢNG CÁO —
Một thủ đoạn “giết người hàng loạt hợp pháp” từng được quân Mỹ sử dụng trong chiến tranh Việt Nam.
Khác biệt là Tiêu Thiên không có thuốc súng, cũng chẳng biết chế tạo kíp nổ, nhưng bù lại, hắn có đấu khí và hai loại dị hỏa thuộc tính trái ngược nhau.
Cụ thể hơn, những gì hắn cần làm chỉ đơn giản là chế tạo các “mũi tên mẹ” được nhồi đầy bi sắt có nhiễm chút Cốt Linh Lãnh Hỏa, đem chúng bắn lên trời, sau đó dùng một mũi tên khác có nhiễm Thanh Liên Địa Tâm Hỏa như kíp để kích nổ là xong.
Kết quả là…
Phụp! Phụp! Phụp! Bụp! Bụp!
“Aaa… đầu ta… đau quá…”
“C-Cứu ta… chân ta không có cảm giác…”
“Khụ… đừng… đừng bỏ ta… khục…”
“...”
...chỉ bằng vài mũi tên với lượng đấu khí tiêu hao gần như là con số không tròn trĩnh, Tiêu Thiên đã không chỉ trực tiếp bắn chết hàng trăm quái nhân trong thời gian chưa đầy một cái nháy mắt, mà hắn còn bắn tàn phế vô số những kẻ khác, gián tiếp loại họ ra khỏi vòng chiến nữa.
Biết sao được, bom bi chính là thứ vũ khí chiến tranh có sức tàn phá kinh khủng như vậy đấy!
Thủ đoạn giết người của Mộc Ánh Tuyết đẹp mắt, nhưng bị động và cần một khoảng thời gian để độc tố phát huy tác dụng. Mỹ Đỗ Toa có phần chủ động hơn, chỉ là tiêu hao kia vừa nhìn liền biết không hề nhỏ, đồng thời tiểu xà cũng cần thời gian làm việc mới thực sự có hiệu quả.
Còn Tiêu Thiên, vút vút vút… bụp bụp bụp… bịch bịch bịch… chỉ đơn giản như vậy và hàng trăm linh hồn đua nhau lìa khỏi xác, cùng lúc đó hàng trăm