Buổi tập trận diễn ra vô cùng hấp dẫn và gay cấn đến tận những giây phút cuối cùng khi hai bên liên tục có bài ăn miếng trả miếng lẫn nhau, trong đó không ít lần phe yếu thế hơn lại bằng vào sự bản lĩnh, cũng như gan dạ của số ít thành viên còn “sống sót” mà lật ngược thế cờ khiến Mỹ Đỗ Toa trên tường thành xem nhập tâm đến siết chặt nắm đấm không thôi.
Đương nhiên, bởi vì chỉ là một diễn tập giả lập lấy kinh nghiệm cọ sát làm chủ nên Tiêu Thiên cũng không yêu cầu mọi người sử dụng binh khí thật. Tuy vậy thì sau liên tục nhiều giờ đồng hồ cố gắng dùng mọi thủ đoạn trong khuôn khổ cho phép để hạ gục đối phương, vẫn có không ít người bị thương từ nhẹ đến nặng khác nhau. Thế là dưới sự động viên an ủi từ Mỹ Đỗ Toa, cộng thêm “Tổng Tư Lệnh” Vô đại nhân phê duyệt, thì quyết định “chiều và tối nay cho mọi người nghỉ xả hơi một ngày” đã được thông qua để đám binh lính một lần nữa điên cuồng hoan hô “Nữ vương bệ hạ vạn tuế! Vô đại nhân vạn tuế!”.
Bỏ lại thao trường với hơn một ngàn binh lính phía sau, Tiêu Thiên và Mỹ Đỗ Toa vai kề vai cùng nhau quay trở về phòng riêng của nữ vương bệ hạ, nơi phần quan trọng có thể gọi là bậc nhất của kế hoạch Hành Hương được tính toán lại.
…
Trong phòng.
Phần Xà màu tím mộng mơ cuộn tròn trên giường, phần Nhân xinh đẹp vẫn thẳng tắp cao ngạo, tay trái Mỹ Đỗ Toa được Tiêu Thiên nắm lấy trong tư thế bắt mạch, tương tự như vậy là Mộc Ánh Tuyết ở phía bên phải.
“Ừmmm… ngươi thấy thế nào, tiểu Mộc?”
“Thuộc hạ tin rằng chúng ta đang có suy nghĩ giống nhau đấy, chủ nhân.”
“Ồ! Đây chính là thứ gọi tâm linh tương thông sao?”
“Chủ nhân nói nó là như thế thì nó chính là như thế.”
“Trên đời quả nhiên không thiếu điều kỳ diệu a!”
“Vâng…”
“Hai ngươi nói tiếng người dùm ta được không!?”
Nhìn chủ tớ nhà Tiêu Thiên một kẻ tung, một người hứng, Mỹ Đỗ Toa bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Lý do cụ thể vì sao thì chỉ một mình nàng biết.
“Được rồi, chúng ta người ngay không nói chuyện mờ ám.” - Thở hắt ra một hơi, Tiêu Thiên nhìn về phía Mỹ Đỗ Toa, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc nói: “Tình huống hiện tại là thương thế lẽ ra cần ít nhất hai năm mới lành của ngươi đã khỏi hẳn chỉ sau chưa đầy một năm nghỉ ngơi. Trừ bỏ những gì ta làm ta biết ra, hẳn là… ngươi đã dùng ngoại lực trợ giúp, đúng không?”
Mộc Ánh Tuyết im lặng không nói, chỉ nhìn chằm chằm Mỹ Đỗ Toa chờ đáp án. Y thuật của Tiêu Thiên được [ Kế Thừa ] từ nàng, chuyện hắn nhận ra đương nhiên nàng phải biết nhiều hơn chứ không thể kém. Cho nên, việc dư thừa không cần làm.
“Không sai!” - Biết rằng giấu cũng không được, nữ vương bệ hạ quyết định thẳng thắn thừa nhận: “Địa điểm ta bế quan là cấm địa tộc Xà Nhân, nơi chôn cất lịch đại tiền nhiệm quân vương của cả tộc. Ở đó không chỉ có đấu khí dồi dào, huyết mạch thân cận, mà cả lực lượng tinh thần cũng…”
Quảng Cáo
“Ta nói, chúng ta người ngay không nói chuyện mờ ám!” - Đang lúc Mỹ Đỗ Toa chậm rãi giải thích, thì Tiêu Thiên bỗng nhiên cao giọng cắt ngang: “Hay ngươi cho rằng chúng ta là kẻ ngốc, Mỹ Đỗ Toa?”
Một cắt ngang này vừa ra, không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên âm trầm hơn rất nhiều.
Mỹ Đỗ Toa không nói, chỉ im lặng nhìn Tiêu Thiên chằm chằm. Đối diện, Mộc Ánh Tuyết và chủ nhân nàng cũng đang có hành động tương tự ngược lại. Mãi cho đến khi…
“Thôi được! Thôi được! Ta thừa nhận! Ta chính là sử dụng năng lượng từ Cốt Linh Lãnh Hỏa để tăng nhanh tốc độ khôi phục thương thế đấy. Nhưng mà những lợi ích của cấm địa cũng không phải là giả nha, ngươi đừng cho rằng ta nói chuyện mờ ám.”
...nữ vương bệ hạ một mình không thể chọi nổi hai, lúc này mới cong môi ngúng nguẩy.
Vấn đề ở đây là…
“Ngươi nói sao, tiểu Mộc?”
“Thuộc hạ cảm thấy… vẫn còn mờ ám đấy, chủ nhân.”
“Ồ, vẫn còn mờ ám à!? Nữ vương bệ hạ, ta là người ít đọc sách, ngươi đừng lừa ta có được hay không?”
...từng đó vẫn chưa đủ để làm hài lòng chủ tớ nhà Tiêu Thiên đâu.
“Các ngươi…” - Nắm đấm siết chặt, răng lợi đều nghiến, nhưng… bởi vì đuối lý nên Mỹ Đỗ Toa chỉ còn cách gắt gỏng nhận mệnh: “Ngoài Cốt Linh Lãnh Hỏa và cấm địa ra, ta còn sử dụng… Huyền Hoàng Viêm để khôi phục thương thế, hừ!”
“Quả nhiên!” - Được chính miệng người trong cuộc thừa nhận, Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết lúc này mới liếc nhau mỉm cười.
Để cho rõ ràng thì lý do Huyền Hoàng Viêm chỉ xếp thứ hai mươi ba trên Dị Hỏa Bảng là bởi tác dụng trong cả chiến đấu, lẫn luyện đan của nó đều thấp hơn hai mươi hai người anh phía trên nó khá xa. Tuy nhiên, yếu ở khoản này, bù lại Huyền Hoàng Viêm lại mạnh ở điểm khác. Cụ thể hơn thì điểm mạnh của “lão Nhị Thập Tam” nằm ở khả năng rèn luyện thân thể và chữa lành vết thương của nó.
Đừng quên, căn nguyên của ngọn lửa này thế nhưng mà là Huyền Hoàng Chi Khí đấy.
Mỹ Đỗ Toa bế quan trong cấm địa của tộc Xà Nhân, những lợi ích của nơi này có thể giúp nàng rút ngắn thời gian khôi phục thương thế đi một vài tháng, nhưng tuyệt đối sẽ không có chuyện cứ thế khỏi hẳn chỉ bằng một nửa thời gian dự kiến như vậy được.