Ngày nào đó.
Ù! Ù! Ù!
Tạch! Đùng! Ầm! Ầm! Ầm!
Vù! Vù! Vù! Ào! Ào!
Giữa cái nắng chói chang của trời trưa sa mạc, không trung bao la phía trên Thần Điện bỗng nhiên “hình thành” một vòng xoáy mây đen che kín bầu trời, theo sau bởi phong bạo cuồn cuộn và sấm sét, chớp giật liên hồi.
Bên trong mây đen, từng đầu lôi xà thô to như cột nhà liên tục chớp nháy như yêu ma quỷ quái đang điên cuồng giương nanh múa vuốt, chỉ chực chờ được thoát ra khỏi lao ngục nuôi nhốt chúng để lao xuống phía dưới đại khai sát giớit.
Dưới mặt đất, cả dân thường từ người lớn đến trẻ nhỏ, lẫn các binh lính đang thao luyện đều nhịn không được dừng chuyện đang làm trong tay để nhìn lên bầu trời.
Cũng không khó có gì hiểu lắm cho sự ngỡ ngàng này của các Xà Nhân, bởi vì đối với bọn họ mà nói, mưa là một khái niệm chỉ có trong sách vở, còn mây giông, sấm sét v.v. nghe qua thì nhiều chứ thấy lại chẳng được bao nhiêu. Hôm nay không chỉ một, mà là cả hai đồng loạt xuất hiện, nhìn tới ngơ ngác là bình thường.
Dân thường và binh lính thì như thế, còn các Xà Nhân Thống Lĩnh những cường giả Đấu Vương có khả năng cảm nhận “khí” và “thế” của thiên địa lại không cho là như thế.
“Trời… sắp mưa sao!?”
“Ngươi ngốc a! Chúng ta đang ở giữa sa mạc, lấy đâu ra mưa!?”
“Nhưng sấm chớp và mây đen này…”
“Đây là… dị tượng, không phải hiện tượng tự nhiên!”
“Dị tượng!? Lẽ nào là…”
Không biết nghĩ tới chuyện gì đáng sợ, Nguyệt Mị bỗng nhiên một mặt hốt hoảng bay lên bầu trời, đấu khí được nàng điên cuồng dồn vào cổ họng, sau đó…
“Phong tỏa Thần Điện, thiết lập trạng thái giới nghiêm cao nhất, người không có phận sự trở về ở yên trong nhà. Ai dám trái lệnh… tiền trảm hậu tấu!”
...hít sâu một hơi rồi hét lớn một câu lớn hơn cả tiếng sấm, bốn chữ “tiền trảm hậu tấu” càng là vang vọng khắp vùng trung tâm sa mạc.
Bên dưới thao trường, các binh lính đã được huấn luyện không ít ngày tháng ngừng lại một giây nhìn nhau, sau đó ngay lập tức hành động bất kể hiểu hay không hiểu ý nghĩa đằng sau. Đối với họ mà nói, chỉ cần là mệnh lệnh thì nhất định phải được chấp hành vô điều kiện, không có ngoại lệ.
Tương tự như đám binh lính, các Thống Lĩnh cũng người hiểu người không bay vút lên bầu trời, sau đó tản ra các hướng khác nhau của Thần Điện để đốc thúc tiến độ, đồng thời hỗ trợ di tản dân thường về nhà an toàn.
Ngoài lề một chút, thì trước đó thế nào không bàn, còn trong vòng ba năm trở lại đây, trong nội bộ tộc Xà Nhân tại sa mạc Tháp Nhĩ Qua đã dần lan truyền và thịnh hành câu nói “một Mỹ, hai Mị, phía trên Vô” như một cách để thừa nhận địa vị cao nhất của ba người Tiêu Thiên, Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị tại nơi này.
Nói cách khác, trong bối cảnh Tiêu Thiên không lộ diện, Mỹ Đỗ Toa lại bế quan, thì lời của Nguyệt Mị chính là mệnh lệnh tối cao rồi.
Trở lại với tình huống hiện tại.
Tạch! Đùng! Ầm! Ầm! Ầm!
Vù! Vù! Vù! Ào! Ào!
Mây đen vần vũ, lôi điện chớp nháy, phong bạo cuồn cuộn vẫn đang gào thét trên bầu trời. Phía dưới mặt đất, người dân đều đã được di tản vào nhà, đám binh lính cùng Thống Lĩnh cũng đã sớm tìm cho mình vị trí an toàn và vững chắc để trấn thủ khiến cả cái Thần Điện trở nên hoang vắng như thị trấn ma.
Một quang cảnh không khác gì ngày tận thế.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây, giữa lúc mọi người đều đang nín thở hóng theo từng thay đổi nhỏ nhất xung quanh, thì bỗng nhiên…
Ầm! Ầm! Ầm!
Uỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
Vút! Gràooo!!!
...hàng loạt tiếng nổ lớn bất thình vang lên đinh tai nhức óc, theo sau bởi những rung lắc và chấn động dữ dội khiến không ít những kiến trúc yếu ớt đều rạn nứt nghiêm trọng.
Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề quan trọng.
Mà chuyện quan trọng khiến mọi người đều như quên cả thở, là hình ảnh một đầu đại mãng xà khổng lồ dài tới hàng trăm mét toàn thân cháy hừng hực bạch hỏa kỳ dị đang điên cuồng gầm thét, uốn lượn trong tầng mây, tùy ý để cho lôi điện và phong bạo điên cuồng công kích lớp vảy bảy màu xinh đẹp của mình không chút kháng cự.
“Đ-Đó là… là… nữ vương bệ hạ!”
“Khí tức này… thêm vào dị tượng đó… chẳng lẽ… nữ vương bệ hạ đây là… đang đột phá Đấu Tông a!?”
“Đấu Tông!? Nếu nữ vương bệ hạ thành công, vậy thì tộc Xà Nhân chúng ta… có tương lai rồi!”
“Nữ vương bệ hạ vạn tuế! Nữ vương bệ hạ tất thắng!”
“Nữ vương bệ hạ vạn tuế! Nữ vương bệ hạ tất thắng!”
“Nữ vương bệ hạ vạn tuế! Nữ vương bệ hạ tất thắng!”
“...”
Bắt đầu bằng những nghi ngờ, sau đó là suy đoán, đến hiện tại đã trở thành điên cuồng tung hô và cổ vũ. Chỉ chút xíu như vậy thôi đã đủ để thấy được sự tồn tại của Mỹ Đỗ Toa trong lòng các