Trên bàn cờ vua, Xe là quân cờ có tính cơ động và sức mạnh công kích rất cao, tượng trưng cho sự phá hủy khó bề ngăn cản.
Nó sở hữu quyền lực và giá trị đứng thứ ba toàn bàn, lớn hơn quân Tượng và quân Mã, chỉ đứng sau quân Vua và quân Hậu mà thôi.
Đội hình Bàn Cờ Ác Ma trong tay Tiêu Thiên hiện nay có ba người thích hợp với khả năng và sức mạnh của quân Xe gồm Wanda, Mỹ Đỗ Toa cùng Nguyệt Mị.
Đáng tiếc, Xe trên bàn cờ chỉ có một cặp, vì thế sau khi trải qua không ít đắn đo suy nghĩ, hắn đã quyết định giao cho… Mỹ Đỗ Toa và Nguyệt Mị hai vị trí này.
Về phần Wanda, tạm thời chưa có người mạnh hơn, để nàng làm quân Hậu vậy.
“Hai quân Tượng đều đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ được giao, điều đó làm ta tự hỏi rằng không biết màn thể hiện của hai quân Xe trên mặt trận càn quét là như thế nào nhỉ?”
“Chẳng phải nơi này tự nó đã nói lên kết quả rồi sao?” - Câu hỏi của Tiêu Thiên vừa ra, Mỹ Đỗ Toa lập tức mỉm cười trả lời: “Nửa năm ngắn ngủi trôi qua, tộc Xà Nhân không chỉ đánh xuống một mảnh thổ địa rộng lớn với cơ sở ban đầu chỉ là địa bàn của một con ma thú cấp sáu Tử Tinh Dực Sư Vương, mà song song với đó còn xây dựng được hệ thống nhà ở và thành lũy vững chắc, đồng thời phát triển mô hình trồng trọt chuyên canh, vùng chăn nuôi tập trung v.
v.
đảm bảo tự cung tự cấp.
Đến nỗi tòa Xà Vương Điện chúng ta đang ngồi đây, mặc dù nội thất còn đơn sơ, nhưng so về quy mô chung cũng đã không thua kém Thần Điện cũ bao nhiêu nữa.
Quan trọng nhất là, Gia Mã Đế Quốc từ ban đầu không hề hay biết, đến hiện tại đã chắc chắn nắm được sự tồn tại của chúng ta rồi, nhưng một chút động tĩnh đều chưa từng thấy có, nói rõ bọn họ xem như đã ngầm chấp nhận đóng vai những người hàng xóm hòa thuận rồi, haha.
”
“Đều là công lao Vô lên kế hoạch để tiểu Mị và những binh lính bên dưới đánh xuống cái mảnh cơ đồ này.
Ngươi làm được gì mà cười đắc ý thế?” - Wanda có vẻ như nhìn không vừa mắt Mỹ Đỗ Toa kể công, câu thứ nhất chưa xong, câu thứ hai đã ngay lập tức bới móc khuyết điểm rồi.
Cũng khó trách Phi Hồng Nữ Vu phản bác nữ vương bệ hạ thẳng thừng như vậy, bởi vì người khác có thể không biết, nhưng nàng lại là người nắm rõ hết mọi chi tiết trong các kế hoạch đan xen của Tiêu Thiên a.
Theo đó, kế hoạch Hành Hương là Tiêu Thiên đề ra; binh là do Tiêu Thiên luyện; xúi giục ba Đế Quốc khác vây công Gia Mã Đế Quốc để phân tán binh lực và sự chú ý của họ khỏi tộc Xà Nhân cũng là Tiêu Thiên làm; đến nỗi ngụy tạo một cuộc thú triều trước để che giấu chiến đấu, sau lại dùng “chúng ta cứu các ngươi một mạng giữa lúc nước sôi lửa bỏng” làm cớ áp lực cao tầng Gia Mã Đế Quốc trên bàn đàm phán khiến họ buộc phải“mắt nhắm mắt mở” cho tộc Xà Nhân mạnh dần lên ngay sau lưng mình đều là do Tiêu Thiên một tay khống chế.
Cuối cùng cũng không thể không kể đến công lao của “Phó tư lệnh” Nguyệt Mị và hàng triệu con dân tộc Xà Nhân đã chung sức đồng lòng đánh ra cái mảnh cơ đồ này.
Riêng Mỹ Đỗ Toa, ngoại trừ nhờ vào khả năng Thay Đổi Thực Tại của Wanda để hiện thân rồi nói nhảm vài câu động viên sĩ khí ra, liền nhấc cái đuôi đều không làm đâu.
Đắc ý cái gì!?
“Ngươi nhầm rồi!” - Khá bất ngờ là quân Xe này không nổi đóa hay xù lông lên, ngược lại là một mặt “bình tĩnh, tự tin, không cay cú” đáp lời chị Hậu nhà nàng: “Chính ngươi vừa mới nói Nguyệt Mị và binh lính bên dưới là những góp công lớn đánh xuống cái mảnh cơ đồ này, mà ta lại là nữ vương của bọn họ, như vậy tức là ta cũng có đại công rồi.
Nghĩ xem, chiến tranh giành được thắng lợi, sau đó đất nước lại phát triển giàu đẹp thì người được xướng tên và nhớ ơn là lãnh đạo trước, rồi tới tướng quân sau, cuối cùng mới là binh lính chứ, đúng không?”
Một cách giải thích đúng về lý, nhưng nói như vậy ngay trước mặt Nguyệt Mị thì lại quá sai về tình a.
Mọi người đồng loạt dùng ánh mắt không hiểu nhìn về phía Mỹ Đỗ Toa, thậm chí…
“Rốt cuộc thì ngươi muốn nói gì thế, Mỹ Đỗ Toa?”
.
.
.
đến Tiêu Thiên cũng không ngoại lệ.
Thân thiết với nhau nhiều năm, hắn biết cô nàng này không phải là loại nhữ nhân ngu ngốc tóc dài não ngắn, ngực to óc trái nho hay thiếu tinh tế đến mức bỏ ngoài mắt, để ngoài tai cảm nghĩ của người khác.
Tức là, tình huống nàng nói chuyện rất vô tâm, vô tư, vô ý tứ ngay trước mặt các đồng minh và cả thuộc hạ dưới trướng này rất có thể là… cố tình làm như vậy.
“Ý tại ngôn trung đấy thôi.
” - Khẽ nhún vai, khóe môi đỏ mọng của Mỹ Đỗ Toa cong lên nụ cười mê người, sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía Tiêu Thiên: “Suốt từ lúc gặp gỡ, quen biết, rồi trở nên thân thiết với ngươi đến nay, ta càng ngày càng nhận ra rằng mình… không hề có tốt chất trở thành người lãnh đạo.
Không giỏi nắm bắt nhân tâm; hoàn toàn mù tịt về kinh tế; chính trị, ngoại giao, quân sự v.
v.
khái niệm đều chưa từng nắm rõ chứ đừng nói tới làm; đến