“Luận công xong rồi thì bây giờ nên tới phần khen thưởng, nhỉ!”
Lời này của Tiêu Thiên vừa ra, không khí còn vương chút u ám từ việc Mỹ Đỗ Toa muốn nhường ngôi lập tức tươi sáng trở lại.
Dù là Nữ Thần hay bình dân, nhân loại hay Xà Nhân thì suy cho cùng vẫn là nữ nhân a, mà đã là nữ nhân thì lúc nào chẳng muốn nhận được quà.
Nhiều hay ít không quan trọng, cứ có là được.
“Đầu tiên là Thanh Lân và Tiểu Y Tiên.”
“Có thuộc hạ!” - Cả hai cô nàng trẻ tuổi cùng nhau đồng thanh, từ giọng nói đến ánh mắt đều không giấu được vẻ háo hức mong chờ.
“Với địa vị hai người các ngươi tại sở quốc, tin chắc tiền và tài nguyên từ lâu đã không còn là vấn đề phải để tâm tới.
Thay vào đó, thứ mà các ngươi thật sự cần bây giờ là thời gian tu luyện, cùng cơ hội va chạm để trau dồi kinh nghiệm.
Thời gian ta không thể cho các ngươi, dĩ nhiên rồi.
Nhưng việc ta có thể làm là giúp các ngươi tận dụng thời gian đã, đang và sẽ trôi qua của bản thân mình sao cho hiệu quả nhất.
Vậy thì ta muốn hỏi các ngươi một câu, rằng phần thưởng này trên thực tế cũng là một loại thử thách, liệu các ngươi có còn thực sự muốn nó hay không?”
“Muốn, chủ nhân!” - Không có bất kỳ ngập ngừng hay suy nghĩ nào cả.
Một ánh mắt nhìn nhau, hai cô nàng lập tức biết câu trả lời của bản thân mình và cả của đối phương là gì.
Trong toàn bộ kế hoạch Bàn Cờ Ác Ma của Tiêu Thiên, hai người đều sắm vai quân Tượng.
Thoạt nghe thì có vẻ cao cấp thật đấy, nhưng trên thực tế cũng chỉ là… đội trưởng đội cổ vũ và người đưa thư mà thôi.
Hay nói cách khác, là một chút tác dụng chân chính đều không có!
Vì sao lại như vậy!? - Còn không phải là do đẳng cấp hai nàng quá thấp, cộng thêm kinh nghiệm thực chiến chưa nhiều, trong bối cảnh chiến trường là cái cối xay thịt người và những kẻ có tư cách định đoạt chiến cuộc thấp cũng là Đấu Hoàng đỉnh phong, cao lên tới Đấu Tông hay sao!
Cho nên, đúng như Tiêu Thiên nói, thứ hai người cần bây giờ không phải tiền bạc, địa vị, tài nguyên hay những lời khen thưởng và tung hô sáo rỗng, mà là thời gian tu luyện cùng cơ hội ma luyện chính mình.
“Rất tốt! Hy vọng các ngươi sẽ giữ được tinh thần này tới cuối thử thách.
Tuy nhiên, làm gì thì làm cũng phải trả cho ta hai quân Tượng nguyên vẹn ở hình hài, nhưng mạnh lên trên thực lực mới được đấy.” - Thái độ tuyệt đối hợp tác của hai cô nàng khiến Tiêu Thiên rất hài lòng, lúc này khẽ gật đầu mỉm cười với Mộc Ánh Tuyết: “Giao hai nàng lại cho ngươi, cứ làm những gì ngươi cho là cần thiết.
Nên nhớ, Tề Thiên Cung chúng ta chỉ cần những đóa hồng có gai, chứ hoa dại thì tìm đâu chẳng được, ngươi hiểu ý ta chứ?”
“Thuộc hạ hiểu rõ, chủ nhân.”
Hai cô gái trẻ như hai tấm chiếu mới chưa trải sự đời nhìn nhau đầy háo hức mong chờ, trong khi đó những người còn lại đều một mặt bình tĩnh như không hề liên quan đến mình.
Chỉ có Nguyệt Mị là… khẽ rùng mình một cái.
Hơn ai hết, nàng hiểu rõ sự kinh khủng trong phương pháp “huấn luyện” từng được Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết áp dụng lên đám binh lính Xà Nhân trong quá khứ, mà đó mới chỉ là phần đại trà thôi đấy.
Tương lai hai cô nàng trẻ tuổi kia phải đón nhận những kiểu đặc huấn đậm màu tra tấn và hành xác không phải người gì, vừa nghĩ thôi đã thấy da gà bão táp rồi.
“Tiếp theo là hai quân Xe… không, hai quân Mã trước đi.” - Không rõ có phải do phản ứng của từng người bị hắn âm thầm thu hết vào đáy mắt ảnh hưởng hay không, mà Tiêu Thiên lại bất ngờ thay đổi trình tự: “Trước hết là tiểu Tam.”
“Thuộc hạ có mặt, chủ nhân.”
“Công lao của ngươi quá nhiều, quá lớn, quá dàn trải qua cả một thời gian rất dài chứ không chỉ gói gọn riêng trong kế hoạch cụ thể lần này.
Vì thế, để khen thưởng sao cho xứng đáng với những gì ngươi đã làm được là một vấn đề không hề dễ dàng.
Trải qua suy nghĩ kỹ càng và bàn bạc cặn kẽ với Wanda, chúng ta quyết định… từ bây giờ sẽ cho phép ngươi thoải mái sử dụng năng lực của mình trong khuôn khổ lãnh thổ Tề Thiên Cung đã sở hữu, với điều kiện nạn nhân phải thực sự đáng tội.
Ngoài ra, xếp loại của ngươi cũng sẽ lập tức được tăng lên ngay khi tất cả các điều kiện cần thiết được thỏa mãn.
Khen thưởng như vậy ngươi có hài lòng không, tiểu Tam?”
“Thuộc hạ hết sức hài lòng! Cảm ơn chủ nhân và Wanda tỷ đã ưu ái, hắc hắc hắc!” - Kurumi cung kính đáp lời, chỉ là trong giọng cười, ánh mắt và cú liếm môi điên dại kia lại không hề che giấu đi sự khát máu của mình.
Từ lúc được triệu hoán đến nay, Tiêu Thiên vẫn luôn cấm nàng sử dụng Thời Thực Chi Thành để hút tuổi thọ người khác, bất kể nàng muốn hay không.
Làm như vậy sẽ giúp danh tính Kurumi được bảo mật hơn, nhưng nhược điểm của nó là không chỉ khiến cho một nửa cá tính và thủ đoạn của nàng bị giam cầm trong một chiếc lồng kính vô hình, mà tốc độ tu luyện cũng bị ảnh