“Nhân - quả luân hồi, báo ứng thường đến muộn, nhưng đừng nghĩ là không có.
Tất cả những tội lỗi ngươi đã gây ra, hôm nay Tề Thiên Cung chúng ta… thế thiên hành đạo!”
Bùng! Bùng! Bùng!
Ù! Ù!
“Hahaha! Hahaha!!! Hahahaaaaa… Muốn đánh thì đánh, đừng nói nhiều!”
Vù! Vù! Vù!
Năm siêu cường giả Đấu Hoàng cao thấp khác nhau đối diện cùng một gã Đấu Tông già nhưng chưa yếu.
Từng người đều bùng phát khí thế và đấu khí của mình báo hiệu một trận chiến long trời lở đất chuẩn bị diễn ra.
Nhưng mà…
“Các vị, muốn đánh nhau làm ơn đi chỗ khác đánh.
Vân Lam Tông gia tiểu nghiệp tiểu, e rằng không chịu nổi các vị giày vò đâu.”
...Vân Vận lại không cho rằng để một đám kẻ điên đánh nhau trên đất nhà mình là chuyện tốt, cho nên nàng lên tiếng đuổi người.
“…”
“…”
“Đi!”
Vù! Vù! Soạt! Ào!
Im lặng nhìn nhau chốc lát, cả sáu người trong cuộc, thêm Wanda nữa là bảy đồng loạt gật đầu, sau đó mỗi người tự thi triển thủ đoạn của mình rời đi.
Vân Vận nắm giữ lệnh bài điều động hộ tông đại trận cùng quyền hiệu lệnh cả ngàn đệ tử và trưởng lão Vân Lam Tông.
Không phe nào hy vọng đối phương sẽ bất thình lình nhiều ra một trợ lực lớn như vậy cả.
Huống hồ, hôm nay đến Vân Lam Tông mục đích cuối cùng là tìm Vân Sơn phiền phức.
Buộc tội người ta xong đánh nhau loạn lên làm người vô tội chết oan thì cũng có khác gì nhau đâu.
Nên là… nghe lời nàng đi thôi.
Bảy người đi cả rồi, trong đại sảnh chỉ còn một mình Vân Vận vẫn ngồi im trên chiếc ghế Tông chủ của mình, vẻ mặt… đã không còn bi thương, chỉ có sự lạnh nhạt đến vô cảm.
Bỗng nhiên… — QUẢNG CÁO —
“Chuyện đó… ngươi thực sự ổn không?”
...một âm thanh trầm thấp mà quen thuộc bất thình lình vang lên từ… đằng sau ghế Vân tông chủ đang ngồi.
Không có người, chỉ có tiếng.
“Cảm ơn ngươi đã quan tâm và cho ta biết mọi chuyện, chỉ là sống chết có số, vận mệnh do trời.
Ta không quản nổi kết cục trận chiến này, đành phó mặc nó cho số phận vậy.” - Vân Vận khẽ đáp, một chút cũng không cảm thấy giật mình hay xa lạ trước giọng nói kia.
“Xem ra… chọn con tim hay là nghe lý trí, ngay cả ngươi cũng không có cách trả lời cái thiên cổ nan đề này a!”
Đối với nhận xét từ đối phương, Vân Vận không có câu trả lời.
Tuy nhiên, sâu bên trong đôi mắt đẹp của nàng lại ánh lên những tia sáng kỳ dị lại như khẳng định rõ ràng rằng, con tim hay lý trí nàng sớm đã có đáp án rồi.
...!
Trong khi tin tức Vân Sơn bị một đám siêu cường giả tới tận nhà lôi cổ đi đánh hội đồng còn chưa kịp truyền ra ngoài lãnh địa Vân Lam Tông, thì tại Xuất Vân Đế Quốc xa xôi, cũng có một trận đánh hội đồng đã sớm diễn ra, thậm chí sắp đi đến kết thúc rồi.
Khác biệt là không phải sáu chọi một như bên kia, mà là… một chục có thừa chọi một.
“Khụ… khinh thường a! Lão phu cả đời anh minh, không ngờ cuối cùng lại chết vào loại bẫy rập sơ cấp này… khụ…” - Vạn Hạt Môn tiền nhiệm Tông chủ Hạt Tất Nham bất đắc dĩ cười khổ.
Vốn từ lâu đã nhận được tin tức nói trong U Minh Chi Địa xuất hiện U Minh Độc Hỏa, nhưng tính cách trời sinh đa nghi lại không cho phép hắn dễ dàng tin lời đồn như vậy.
Đáng tiếc, mọi nỗ lực điều tra thật - giả sau đó đều chưa từng cho kết quả như ý.
Rồi chiến tranh nổ ra càng khiến mọi cử động của các đại tông môn bị người ta nhìn chằm chằm, nếu cứ tiếp tục cho người vào U Minh Chi Địa sợ rằng sẽ khiến tin tức lọt ra ngoài.
Vì thế, nhân dịp sự chú ý của mọi người chuyển dịch dần sang quá trình tái thiết và mở rộng sau chiến tranh, Hạt Tất Nham mới quyết định tự mình đi vào Tây Bắc Đệ Nhất Cấm Địa này điều tra một cái.
Nếu U Minh Độc Hỏa thực sự tồn tại, bằng vào đẳng cấp nhị tinh Đấu Tông của hắn vẫn sẽ có chút khó khăn, nhưng không phải là hoàn toàn không thể thu phục ngọn dị hỏa chỉ đứng thứ hai mươi trên Dị Hỏa Bảng kia đâu.
Tính toán cũng không thể bảo là sai a.
Đáng tiếc, hắn tính lọt một chuyện vô cùng quan trọng, để rồi bây giờ có khả năng sẽ phải trả giá bằng tính mạng, đó là Độc Cô Vô Thường “không biết từ bao giờ và bằng cách nào” đã âm thầm đột phá vào Đấu Tông thành công, qua đó kết hợp với tình già nhà nàng, là Độc Cô Vô Địch, cùng một đám Đấu Hoàng của Độc Tông tạo thành thế vây công giọt nước không lọt khốn hắn tại đây hôm nay.
“Người chết vì tiền, chim chết vì mồi.
Chỉ có thể tự trách ngươi già mà còn non thôi.” - Khác với trước mặt Tiểu Y Tiên, Độc Cô Vô Thường trong mắt người ngoài vẫn luôn lạnh lùng và kiệm lời như vậy.
“Già mà còn non, hahaha!!!” - Câu nói nghe thì vô lý nhưng lại rất thuyết phục khiến Hạt Tất Nham nhịn không được cười dài: “Các ngươi sẽ không thực sự cho rằng chỉ bằng hai Đấu Tông và vài Đấu Hoàng là đủ để bắt chết lão phu tại đây chứ hả, hahaha?”
“Đương nhiên là không rồi, chúng ta cũng già, nhưng mà không non như ngươi đâu.” - Hài hước đáp lời đối phương một câu, Độc Cô Vô Địch mới chắp tay vào hư