“Nhận lấy đi! Đây chính là… quà chào đón tân sinh của các ngươi đấy.”
“Quà chào đón!? Được a! Ồ!!!”
Lệnh bài vừa vào tay, đám người Huân Nhi nhất thời cảm giác được một cỗ nóng ấm kỳ dị tỏa ra, như thể chúng mới được lấy ra từ trong lò vi sóng vậy.
Mang theo tâm lý tò mò, cả đám đua nhau cúi đầu đánh giá lệnh bài của mình.
Và đập vào mắt mọi người, ngay phía trên mặt kính trong suốt của lệnh bài, là một con số màu đỏ thật to.
“Có chữ này… Năm!? Đây là ý gì?”
Con số màu đỏ nổi bật khiến trong lòng Tiêu Viêm và mọi người tràn đầy nghi hoặc, nhưng ngay khi ánh mắt vừa chuyển đi tìm người hỏi thăm, bọn họ đã thấy đám Người trẻ tuổi ở phía sau hai vị trưởng lão không biết từ lúc nào đã biến thành Sói, nước dãi đều chảy, con ngươi đỏ bừng nhìn chằm chằm… lệnh bài trong tay mình, ánh mắt thèm thuồng không che dấu chút nào.
“Giải thích ra sẽ khá là phiền toái, mà đằng nào thì về sau các ngươi cũng sẽ tự hiểu được thôi, nên ta sẽ không nhiều lời.
Thay vào đó, điều quan trọng nhất các ngươi cần biết bây giờ là phải làm sao để bảo vệ thật tốt lệnh bài trong tay mình, bởi vì ở trong nội viện, nó chính là cơm - áo - gạo - tiền của các ngươi.
Không tin lời ta, cứ nhìn ánh mắt đám người kia là các ngươi hiểu rồi đấy.” - Vừa cười, Tô trưởng lão vừa chỉ ngón tay cái về phía đám Sói phía sau mình nói.
Tiêu Viêm cùng Huân Nhi hai mắt nhìn nhau, chợt khẽ gật đầu, lệnh bài trong tay nhoáng lên một cái liền tiến vào trong nạp giới.
“Quà đã đến tay, tiếp theo là nhiệm vụ.” - Lời nói thay đổi, nhưng ngón tay cái Tô trưởng lão vẫn như cũ dừng lại ở đám người trẻ tuổi phía sau hắn: “Theo quy định của học viện, tân sinh các ngươi sẽ phải tự mình tìm đường đi vào nội viện.
Mà vị trí của nội viện lại là ở… đầu bên kia của khu rừng phòng hộ này.
Quan trọng hơn, cũng theo quy định của học viện, thì đệ tử có quyền động thủ tùy ý trong phạm vi rừng phòng hộ.
Nói cách khác, trong quá trình tìm đường vào nội viện, các ngươi hoàn toàn có thể bị công kích bởi bọn họ, thậm chí là bởi đồng bạn của chính mình.
Nhớ kỹ, con số thể hiện trên lệnh bài trong tay các ngươi có sức hút không phải lớn bình thường, mà là rất lớn, cho nên ngoại trừ giết người ra, bọn họ nhất định sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để lấy được số Hỏa Năng kia.
Ngoài ra, các ngươi cũng nên sớm làm quen với Hỏa Năng cái từ này, bởi vì sau ngày hôm nay, các ngươi rồi sẽ thấy chúng rất quen thuộc, rất đáng yêu, đồng thời cũng vô cùng đáng hận.
Tuy nhiên đó là chuyện nói sau, còn trước mắt, nhiệm vụ của các ngươi là phải tìm cách tránh thoát, hoặc đánh bại họ.
Chỉ cần thuận lợi tới được nội viện, mỗi người đều sẽ có thưởng.
Tới càng sớm, phần thưởng càng phong phú.”
Chưa chờ đám tân sinh kịp có câu hỏi, Khánh trưởng lão đã lên tiếng tiếp lời.
“Cũng để cho rõ ràng thì việc cướp đoạt Hỏa Năng trong rừng phòng hộ không hề trái quy định, ngược lại, đây là một truyền thống được học viện cho phép và ủng hộ, thậm chí nó còn được đặt tên chính thức là Cuộc săn Hỏa Năng.
Được rồi, dài dòng thế thôi, chờ các ngươi tự mình trải nghiệm cuộc đi săn rồi sẽ sớm hiểu ra vấn đề.
Hiện tại ta tuyên bố, Cuộc săn Hỏa Năng năm nay chính thức...!bắt đầu!
Các tân sinh… chạy trối chết đi!”
.
.
Rừng rậm trải dài, ánh mặt trời len lỏi qua các khe hở lá cây chiếu xuống mặt đất thành từng luồng sáng khiến toàn bộ khu rừng lộ ra đầy kỳ ảo.
Khu rừng tĩnh lặng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân xào xạc trên lá khô, theo sau bởi năm đạo nhân ảnh chậm rãi xuất hiện.
Năm người này thoạt trông có vẻ là một tiểu đội, nhưng chẳng biết vì lý do gì lại tranh cãi triền miên, không một ai quan tâm âm thanh quát tháo, cãi vã của mình đang lan đi bao xa.
Bỗng nhiên…
“Uây! Các vị cũng thật nhàn rỗi a, tình huống này mà còn có tâm tình để cãi nhau cơ đấy!”
...một thanh âm trêu tức nhàn nhạt đột nhiên vang lên khiến năm thân ảnh đang di chuyển đột nhiên cứng đờ lại.
Cả đám vội vã ngẩng đầu nhìn lên nhánh cây phía trên đầu họ, nơi âm thanh kia phát ra, chỉ thấy ở đó không biết từ lúc nào đã đứng đứng, ngồi ngồi năm người thanh niên lạ mặt đều đeo cùng một loại huy chương giống nhau trên ngực.
Bọn họ nhìn thấy người ta, đương nhiên đối phương cũng chẳng phải kẻ đui mù.
Thậm chí không chỉ không đui mù, mà ánh mắt năm người thanh niên trên cây kia còn mang theo vẻ mặt giễu cợt nhìn xuống bọn, giống như là mèo thấy chuột vậy.
“Các người đến đây là để… cướp Hỏa Năng sao?” - Một người có thân hình cao lớn hơn cả lên tiếng hỏi.
“Gặp giặc ngoài thì phải tạm dẹp thù trong” là đạo lý ai cũng biết.
Huống hồ lọt vào top 50 ngoại viện, mấy ai là kẻ chưa chiến đã bại đâu.
“Thông minh!” - Trên cây, một người thanh niên khá nổi bật với vết sẹo uốn éo trên mặt cười gật đầu: “Các ngươi đã biết chúng ta cũng đỡ phải nhiều lời.
Hiện tại cho các ngươi hai lựa chọn.
Một là giao ra Hỏa Năng,