“Mà… La Hầu đâu?”
Lời này vừa ra, tất cả ánh mắt đột nhiên đều nhìn về hướng màn sương trắng vẫn còn đang lượn lờ hỗn loạn ở mảnh đất khu vực giữa sân.
Theo ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm, sương trắng rốt cuộc cũng dần theo gió tiêu tán đi, để lộ ra trên mặt đất một… thủ ấn khổng lồ lún sâu không dưới nửa mét, tình huống trông chẳng khác gì… Như Lai Thần Chưởng của Tinh Gia.
Quan trọng hơn là, ngay tại giữa lòng bàn tay của thủ ấn khổng lồ kia, người ta vậy mà thấy được một thân hình hết sức chật vật đang nằm ngửa mặt lên trời, nửa người đã lún xuống mặt đất, toàn thân là bùn đất, xen lẫn với vết trầy xước và vết máu vô cùng chật vật.
Không phải La Hầu thì còn có thể là ai đâu!?
Nhìn thấy thảm trạng của La Hầu, trên sườn núi tĩnh lặng lại một lần nữa vang lên những âm thanh hít khí lạnh, nhả khí nóng, các loại bàn tán, sợ hãi than v.v.
nhưng nhiều nhất vẫn là câu hỏi “người còn sống hay không?”.
Dù sao nếu không may đánh nhau ra án mạng ở đây, sợ rằng uy tín của học viện sẽ bị đả kích không nhỏ a.
Giữa lúc mọi người còn đang tràn đầy nghi hoặc, thì…
“Khụ… khốn… kiếp…”
…một âm thanh thể hiện rõ sự suy yếu nên xuất hiện cuối cùng cũng xuất hiện, và nó đến từ… Huân Nhi!
Chỉ thấy từ trên bầu trời, “Nữ Thần” Huân Nhi của mọi người giống như bị người ta tước mất Thần Vị, khí thế toàn thân bất thình lình sụt giảm nghiêm trọng, màu vàng óng nhuộm sáng cơ thể càng là nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi, kéo theo đó là khả năng lơ lửng trên không của nàng cũng rời đi chẳng còn dấu vết.
Vù! Vù! Vù!
“Huân Nhi!!!”
“Cẩn thận!”
“Mau đỡ nàng!”
Thấy Huân Nhi cứ thế ngã thẳng xuống đất từ bầu trời, Tiêu Viêm, Hổ Gia, Ngô Hạo đồng loạt thốt lên, đồng thời cả ba cùng nhau xông tới nơi đồng đội mình té xuống, ý đồ đỡ lấy nàng kia, không cho mặt đất cứng ngắc bên dưới có bất kỳ cơ hội nào chạm vào thân thể mềm mại kia.
Đáng tiếc, bọn họ nhanh, người khác còn nhanh hơn.
“Nằm… mơ…”
Vù! Vù! Vù! Vù!
Biến cố liên tiếp biến cố khi La Hầu đang nằm trên mặt đất vậy mà bất thình lình mở trừng hai mắt, cả người bật dậy từ trong lòng đất để vung tay ném ra Hàn Thiết Côn của hắn thẳng về phía… Ngô Hạo.
Tại sao lại là Ngô Hạo!? - Không ai biết, mà nó cũng không quan trọng.
Quan trọng là hành động kia giống như kích hoạt một giao thức ẩn nào đó, chỉ thấy ba đồng đội khác của La Hầu ở nơi xa cũng lập tức bùng phát sức mạnh đẩy lùi các tân sinh vây quanh họ, sau đó đồng loạt ném mạnh trường côn trong tay mình phân biệt về phía Tiêu Viêm, Hổ Gia và cả Huân Nhi đang rơi tự do trên bầu trời.
Ném xong một côn này, La Hầu lần nữa ngã xuống và bây giờ mới chính thức mất đi khả năng chiến đấu, nhưng ai cũng có thể thấy được hắn đang cười.
Cười, bởi vì La hầu biết mình thắng rồi!
Hiện tại bất kể ba người Tiêu Viêm đỡ, hay tránh, thậm chí cắn răng gánh chịu đựng “phi côn”, thì kết quả cuối cùng đều sẽ làm bọn họ chậm mất cơ hội đón đỡ đồng đội của mình.
Mất đi người mạnh nhất trong đội hình, giữa bối cảnh các tân sinh bên kia chỉ là pháo hôi không hơn không kém, đồng nghĩa với trận chiến sẽ sớm được kéo về thế 3 đại tân sinh vs 4 lão sinh.
Hay nói cách khác, là chỉ cần đảm bảo Huân Nhi không còn khả năng chiến đấu, thì phần thắng của Bạch Sát Đội đã chắc chắn cao hơn tám thành rồi.
Đừng quên, trận chiến này là đội chiến, không phải đơn chiến.
Cá nhân La Hầu có thể bại, nhưng tập thể Bạch Sát Đội sẽ thắng.
Đây chính là khác biệt rõ ràng nhất của hai từ “ăn ý”, thứ phải cùng nhau sát cánh và trải qua thật nhiều khó khăn cũng như sinh tử mới có được!
“...”
Trên các sườn núi, và cả thạch đài, tất cả mọi người đều há hốc mồm chết lặng.
Cục diện trận chiến này chuyển biến có chút… quá nhanh, quá nguy hiểm so với nhận thức của bọn họ đi.
Một La Hầu tưởng như đã sống dở, chết dở bỗng nhiên tỉnh lại phản công; một Huân Nhi tưởng rằng đã thắng chắc lại bất ngờ rơi vào nguy hiểm; quan trọng hơn là thế thắng nhờ hạ gục La Hầu của phe tân sinh vậy mà sắp sửa bị lật ngược theo một cách không thể tin nổi đến nơi rồi.
Vù! Vù! Vù! Vù!
Bốn thanh trường côn trắng toát không ngừng xoay tròn như hoa tuyết lạnh lùng nở rộ giữa không trung, chỉ là nơi mà bốn bông hoa tuyết này bay nhanh đến lại vô cùng nghiệt ngã.
Giữa lúc mọi người đều đang trợn tròn mắt nhìn những diễn biến không có bất kỳ cách nào đoán trước được giữa sân, thì trên thạch đài, phía sau lưng tất cả, chẳng ai để ý có một người đang khẽ lắc đầu thở dài…
“Aiz! Đã nói là quá miễn cưỡng, tại sao ngươi không nghe!?”
...đồng thời thò một bàn tay của mình vào trong hư không.
Một hành động nhỏ trong âm thầm, nhưng lại mang ý nghĩa cực kỳ to lớn!
Theo đó, chỉ thấy trên bầu trời, ngay khi trường côn do ai đó ném ra chuẩn bị trúng vào Huân Nhi, người vốn đã bất tỉnh vì bị công pháp phản phệ và đang rơi tự do theo thế trồng cây chuối, thì bỗng nhiên…
Soạt!
Choang!
...bằng một cách hết sức “ma thuật” nào đó, mặt dây chuyền nhỏ xíu màu đỏ tươi không ai biết nàng có đeo nó trên cổ lại bất thình lình… tự mình chui ra khỏi cổ áo, và vỡ tan khi là vật đầu tiên va chạm với trường côn.
Một sát na ngỡ như vĩnh hằng khi mặt dây chuyền bị trường côn vô tình đập vỡ, lập tức, một màn linh dị, kinh dị mà vô cùng quỷ