Tuy rằng sự kiện mượn rượu… khụ, là “đưa thư tỏ tình” giữa ngã tư Thanh Sơn Trấn tỏ ra khá ồn ào và náo nhiệt, nhưng bởi vì đám dong binh vốn là những người sống rất vội, cộng thêm việc nhiều “chuyên gia” đã đưa ra nhận định rằng phương pháp tán gái xưa lắc xưa lơ kia chắc chắn sẽ không đưa lại hiệu quả, nên rất nhanh nó liền trở thành quá khứ.
Tuy nhiên, phàm là chuyện trên đời sẽ luôn tồn tại hai chữ "bất ngờ" xảy đến theo những cách mà người ta không thể nào ngờ tới được. Mà, cũng chính bởi vì cái sự không thể ngờ được ấy, cho nên bất ngờ mới được gọi là bất ngờ a. Và lần này, bất ngờ sẽ diễn ra tại… một nơi hẻo lánh cách Thanh Sơn Trấn không xa.
Soạt! Soạt! Soạt!
Trong đêm trăng thanh, gió mát, một bóng người bước từng bước không nhanh không chậm đạp lên đám lá khô gây ra những âm thanh bắt tai trong đêm. Trước mặt hắn, dưới tán của một cái cây lớn, hai bóng người không phân biệt được nam - nữ, chẳng rõ đến đây từ lúc nào, đã đợi sẵn ở đó.
“Chủ nhân, người đến rồi.” - Một trong hai người nhỏ giọng lên tiếng khi âm thanh xào xạc của những chiếc lá khô bị giẫm đạp không thương tiếc càng lúc càng gần họ.
Âm thanh lạnh nhạt, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, nhưng từ độ trong và độ cao của nó thì không khó để người nghe nhận ra đây là một nữ nhân.
“Ừm! Đến rất đúng giờ nha.” - Nghe được nữ nhân bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, nam nhân nãy giờ vẫn đang quay lưng lúc này mới ngoảnh đầu lại: “Không hổ danh Tiểu Y Tiên tiểu thư, quả nhiên là một người đáng tin cậy.”
Nếu có người khác ở đây, chắc chắn sẽ ngạc nhiên tới ngây người vì câu nói của nam nhân này. Chưa cần nói tới chuyện hắn là ai, mà chỉ riêng việc hẹn được một người lương thiện, nhút nhát như Tiểu Y Tiên ra một nơi xa xôi, hẻo lánh, đồng không mông quạnh này giữa đêm hôm khuya khoắt thôi đã là cả một bản lĩnh không nhỏ rồi.
Đáng tiếc, không có bất kỳ “người khác” nào ở đây cả, chỉ có… Tiểu Y Tiên một thân một mình, đơn thương độc mã đi gặp gỡ hai người đối phương mà thôi.
“Các hạ quá khen, Tiểu Y Tiên không dám nhận!” - Ngoại hình và khí chất nàng vẫn “thoát tục” như vậy, nhưng ánh mắt cảnh giác cùng vẻ mặt nghiêm trọng kia lại đang kể một câu chuyện hoàn toàn khác chiều nay: “Xin phép hỏi các hạ, ngươi… chính là người đã nhờ Tiêu Thiên, Tiêu công tử đưa thư cho ta sao?”
“Không sai, là ta!” - Nam nhân kia chẳng chút ngần ngại gật đầu: “Mà, với việc Tiểu Y Tiên đại danh đỉnh đỉnh có mặt đúng nơi, đúng thời điểm như thế này, ta có thể hiểu rằng ngươi đã hoàn toàn nắm rõ nội dung bên trong rồi chứ?”
Nghe được câu hỏi tu từ khá là… đắc ý từ phía đối phương, Tiểu Y Tiên không vội đáp lời. Thay vào đó, nàng hít sâu một hơi để giữ bản thân bình tĩnh và quan sát kẻ đã gửi thư hẹn mình ra đây cho thật kỹ càng.
Đầu tiên, đối phương có tổng cộng hai người, một nam và một nữ. Từ giọng nói trong trẻo và chắc nịch có thể khẳng định cả hai đều còn trẻ tuổi. Đáng tiếc, toàn thân che phủ trong áo bào đen, trên mặt đeo mặt nạ thần bí, cộng thêm đêm hôm khuya khoắt chỉ có ánh trăng mờ ảo làm nguồn sáng nên không cách nào xác định được rõ và chính xác ngoại hình, cũng như là dung mạo.
Thứ hai, từ cách xưng hô trước đó, cộng thêm vị trí và tư thái đứng hiện tại, có thể dễ dàng thấy được nam nhân này là chủ, còn nữ nhân kia là tớ.
Thứ ba, về thực lực và bản lĩnh của hai người này, thì…
“Chủ nhân, nữ nhân này hạ độc chúng ta.”
“Ừm! Người ta thân nữ tử, đêm hôm ra ngoài cẩn thận chuẩn bị một chút thủ đoạn bảo mệnh cũng là điều dễ hiểu mà. Đêm nay trăng đẹp, ta không muốn thấy máu hay nước mắt, cũng chẳng muốn nghe tiếng khóc hay tiếng la, cho nên… giải quyết ổn thỏa thôi là được rồi.”
“Vâng, chủ nhân.”
...chỉ bằng thái độ lãnh đạm, cũng như là cách ăn nói không xem độc của nàng ra gì trong cuộc đối thoại ngắn này thôi đã là quá đủ để Tiểu Y Tiên cam bái hạ phong rồi.
“Hiện tại ngươi tin những gì ta nói trong thư rồi chứ, Tiểu Y Tiên tiểu thư?”
“Ta… tin, haiz!” - Thở dài một hơi đầy tâm sự, Tiểu Y Tiên bỏ xuống cảnh giác trong thái độ và sự nghiêm trọng trên mặt để hỏi ngược trở lại: “Mạo muội hỏi một câu, ngươi... cần gì ở ta?”
Đẳng cấp nàng không cao, đấu kỹ càng là mèo quào không chịu nổi, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có chút bản lĩnh dùng độc xem như bảo mệnh thôi cũng bị đối phương dùng hai câu nói đánh cho không còn manh giáp. Còn gì nữa đâu mà chống với cự đây!?
×
— QUẢNG CÁO —
Nếu đã không thể chống cự, thì đành phải dũng cảm đối mặt thôi chứ biết sao giờ!
Và đáp án nam nhân thần bí kia đưa ra là…
“Hỏi rất hay! Để ta nghĩ xem ta thực sự cần gì, nên cần gì và có thể cần được gì từ ngươi, một kẻ sở hữu Ách Nan Độc Thể, hay còn được gọi là Tai Họa Độc Thể, loại thể chất trước hại người, sau hại mình như thế này đây nhỉ?
Hừmmm… cần gì…. cần gì giờ ta…
Có! Tiểu Y Tiên tiểu thư, ta không cần gì ở ngươi cả, mà ta cần… ngươi thuộc về ta thôi là đủ rồi. Đúng, chính là như vậy!”
...không bàn tới cái sự điên điên khùng khùng trong cách nói chuyện, thì bất kỳ ai cũng có thể khẳng định “cần ngươi thuộc về ta” là một câu trả lời vô cùng tham lam a!
Ngay lập tức…
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
...hai tay bắt chéo trước ngực, hai chân không tự chủ được lùi về phía sau hai bước, sự cảnh giác trước đó đi nhanh, hiện tại quay trở lại càng nhanh hơn trên mặt Tiểu Y Tiên.
“Tch! Ngươi thực sự cho rằng làm như vậy là có thể bảo vệ được mình sao?” - Ánh mắt đảo không chút kiêng dè đảo từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu Tiểu Y Tiên một vòng, cuối