“Đạn Chỉ Thần Công”
“Phách Không Chưởng”
…
Một bên to xác nhưng vì nhiều lý do nên bị đè lên đánh. Một bên chiếm hết lợi thế nhưng lại vì đảm bảo hai chữ “an toàn” mà từ đầu đến cuối vẫn một mực duy trì khoảng cách nhất định và không ngừng pháo kích từ xa. Thế trận cứ thế diễn ra một chiều đến mức ngay chính bản thân Tiêu Thiên đều bắt đầu cảm thấy nhàm đến phát chán, thì rốt cuộc bên phía Bạo Tuyết Ma Viên cũng có diễn biến mới.
Grào! Gràooo!!!
Không rõ là bởi vì bị đánh nhiều nên tức quá, hay là do vết thương dưới bụng bị người ta liên tục “ném đá dấu tay” làm cho đau quá, hoặc cũng có thể là do cảm giác bỏng rát trong mắt, mũi, miệng khó chịu quá, mà anh bạn vượn lớn này quyết tâm mặc kệ tất cả để gầm lên hai tiếng đầy phẫn nộ, sau đó…
Vụt! Vù! Vù! Vù!
...phản công bằng cách ném lại Tiêu Thiên.
Không sai! Chính là vung tay quờ quạng lung tung, nhặt được cái gì liền đem ném ngược lại về phía Tiêu Thiên đấy!
Khác biệt ở chỗ, Đạn Chỉ Thần Công của Tiêu Thiên chỉ bắn ra những viên “đạn” lớn cỡ đầu ngón tay, còn bàn tay Phách Không Chưởng cũng chỉ tương đương bàn tay một nam nhân trưởng thành mà thôi. Trong khi đó, những gì Bạo Tuyết Ma Viên ném lại là đá tảng, xương người, xương thú v.v. cá biệt còn có cả một cái cây lớn đang sống sờ sờ bị nó nhổ lên và ném thẳng vào cái đầu Tiêu Thiên một cách đầy cục súc.
Đối phương phản công mạnh mẽ và đầy bất ngờ, nhưng Tiêu Thiên chẳng những không vội vàng hay hoảng sợ, mà ngược lại, hắn còn vui vẻ ra mặt và niềm nở trong lòng. Nguyên nhân là bởi…
“Bắt đầu rồi sao, hừ!”
...tất cả đều đã nằm hết trong tính toán của hắn từ đầu rồi.
Thường nói “chó cùng rứt giậu”, hay “con thỏ gấp lên cũng biết cắn người”, thì ma thú nói chung, hay trong trường hợp này là Bạo Tuyết Ma Viên nói riêng, đều có cho chính mình một trạng thái “Cuồng Bạo” được kích hoạt khi bản năng mách bảo chúng rằng tính mạng của bản thân đang bị đe dọa.
Con người cũng có bản năng này chứ chẳng phải không, cho nên câu nói “đừng đánh kẻ cùng đường” mới ra đời để khuyên người ta cẩn thận với những điên cuồng mà một kẻ bị dồn vào đường cùng có thể bộc phát ra đấy.
Từ cái cách Bạo Tuyết Ma Viên quyết tâm “bỏ qua phòng ngự để tấn công liều mạng” như những gì đang xảy ra, rõ ràng là nó đã bắt đầu cảm nhận được tử thần vờn quanh rồi.
Nếu bây giờ không làm gì đó, thì sẽ chẳng còn bao giờ nữa a!
Là người đã sớm tính toán trước tất cả những điều này, Tiêu Thiên thừa hiểu rằng chỉ cần sống sót qua đợt bộc phát trạng thái Cuồng Bạo này của đối phương nữa thôi, hắn sẽ chính là người thắng cuối cùng rồi. Và để làm được điều đó, Tiêu Thiên quyết định… chạy, theo đúng nghĩa đen!
“Càng tức giận huyết áp sẽ càng cao, độc phát sẽ càng nhanh; càng cử động mạnh mất máu sẽ càng nhiều, cái chết sẽ đến càng sớm. Ta chống mắt lên xem ngươi duy trì trạng thái này được bao lâu nữa đây, đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”
Bên ngoài một vết thương hở đang chảy máu ồ ạt, cùng lúc đó trong thân thể lại đang trúng phải đủ thứ độc. Nếu Bạo Tuyết Ma Viên là con người, có khi nó đã quay đầu chạy tìm một chỗ an toàn giữ cái mạng trước, chờ đâu vào đó xong mới tính đường tìm Tiêu Thiên trả thù sau rồi.
Đáng tiếc, vốn được ra đời như một cứu cánh cuối cùng cho chủ thể của nó, nhưng rốt cuộc “trạng thái Cuồng Bạo” lại bị Tiêu Thiên tương kế tựu kế để biến thành tấm vé hạng thương gia tiễn anh bạn vượn lớn này đi thẳng xuống địa ngục.
×
— QUẢNG CÁO —
Grào! Gràooo!!!
Bịch! Bịch! Bịch!
…
Vẫn không quên gầm thét liên tục trong quá trình đuổi đánh Tiêu Thiên, nhưng theo thời gian trôi qua, một thân thương thế nghiêm trọng, kết hợp với các triệu chứng lâm sàng cho thấy độc tố đã bắt đầu ảnh hưởng lên hệ thần kinh khiến những bước chạy mạnh mẽ và thần tốc của Bạo Tuyết Ma Viên dần trở nên chậm hơn, yếu hơn, thậm chí là… loạng choạng như người say rồi.
Không bao lâu sau, chuyện gì phải đến trước sau gì cũng sẽ đến.
Ầm! Ầm! Ầm!
Bạo Tuyết Ma Viên ngã xuống gây ra một trận rung chuyển và khói bụi, trong bối cảnh đôi chân run rẩy do mất máu quá nhiều và trúng độc sâu đã không còn khả năng chống đỡ cái thân thể khổng lồ của nó tiếp tục chạy được nữa.
Về phần Tiêu Thiên…
“Hộc… hộc… thật… cmn… hộc… mệt…”
...cũng đang nằm trên mặt đất thở hổn hển từng hơi như một con chó rách.
Cũng dễ hiểu thôi, khi mà trước khi trận chiến ngày hôm nay diễn ra, Tiêu Thiên vẫn luôn chỉ là một trạch nam không quen chịu khổ. Lần này chiến đấu vượt cấp, tuy rằng dùng sức thì ít - dùng mưu thì nhiều, nhưng cũng không thể hoàn toàn phủ nhận những nguy hiểm và căng thẳng trong đó được a.