“Ngươi có thể gọi ta là Vô, đến từ Tề Thiên Cung. Lý do ta đeo mặt nạ là bởi không muốn người khác nhận ra mình, nên ta sẽ không tháo nó xuống. Trả lời như vậy ngươi hài lòng chưa?”
Cái tên “Vô” này vừa nghe liền biết là giả, nhưng không sao cả, Tiêu Thiên chính là muốn thẳng thắn với Vân Vận rằng “ta dùng tên giả, ngươi đừng suy nghĩ nhiều”. Hắn thà lựa chọn “mất lòng trước, được lòng sau”, còn hơn là dùng một cái tên thoạt nghe thì ổn, nhưng sẽ khiến cô nàng này suy nghĩ và điều tra sâu về nó, như vậy sẽ phiền phức lắm.
Về phần tại sao lại là Vô, thì sau lần bị Tiểu Y Tiên hỏi tên, Tiêu Thiên đã nghĩ mình nên chuẩn bị sẵn một cái tên, hoặc chí ít là một cái biệt danh gì đó, để khi người khác hỏi còn có cái mà trả lời. Và “Vô” ra đời chỉ đơn giản là bởi hắn… thích mà thôi.
Ngoài ra, “Vô” còn có nghĩa là không tồn tại, giống như cái cách Tề Thiên Cung không hề thực sự tồn tại trên đời này, bản thân hắn lẽ ra cũng không nên tồn tại ở thế giới này, và cái tên này thực ra cũng không tồn tại.
“Vô!?” - Vân Vận lại nhướng mày: “Uổng công ngươi nghĩ ra được!”
Nàng không thích cảm giác bị lừa dối, là con người thì ai cũng thế thôi, nhưng cái cách Tiêu Thiên dùng “lời nói dối chân thành” này để qua loa nàng, thực sự là… mới lạ a.
Mà, để cho rõ ràng thì nếu đặt Vân Vận vào vị thế của Tiêu Thiên, tức là đối phương hoàn toàn không hay biết gì về bản thân và thế lực phía sau mình, nàng cũng sẽ chọn cách che giấu chúng thôi. Điều luật bất thành văn này từ lâu đã trở thành thường thức khi hành tẩu giang hồ, sẽ không ai tức giận vì bị một người xa lạ khai tên giả cả.
Tuy nhiên…
“Nhìn hình thể, da dẻ và giọng nói này của ngươi, ta đoán… tuổi tác của ngươi không nên quá ba mươi đi. Gọi là còn trẻ tuổi cũng không có gì sai cả a?
Quan trọng hơn, Tề Thiên Cung ta chưa từng nghe qua, điều này đúng, nhưng thiên tài và cường giả của Gia Mã Đế Quốc ta lại biết không ít. Một người như ngươi… chẳng lý nào mà tình báo Vân Lam Tông lại bỏ sót được cả.”
...Vân Vận cũng không phải đèn cạn dầu. Còn lâu nàng mới dễ dàng bỏ qua việc điều tra thân thế Tiêu Thiên giống như Tiểu Y Tiên đâu.
Đẳng cấp không rõ cao - thấp, thủ đoạn chẳng biết nông - sâu, nhưng chắc chắn là không thể kém được; tuổi tác còn trẻ đã có can đảm và bản lĩnh vào chỗ sâu của Ma Thú Sơn Mạch tu luyện; chẳng hề tỏ ra sợ hãi hay mất tự tin khi đứng trước một Đấu Hoàng như nàng, ngược lại còn luôn là kẻ nắm giữ nhịp điệu mọi cuộc trò chuyện. Một người như thế này, “không có lý nào Vân Lam Tông lại không biết là có tồn tại” a!
“Thế giới này rất rộng lớn, Vân Lam Tông cũng không phải vô địch.” - Sớm đã ngờ tới việc này sẽ xảy ra, Tiêu Thiên khẽ nhếch miệng cười nhạt: “Nếu hiểu biết của ngươi chỉ giới hạn tại biên giới Gia Mã Đế Quốc, và tầm mắt không cao hơn Đấu Hoàng, vậy thì ta chỉ có thể nói với ngươi rằng “rất tiếc, ngươi bỏ lỡ nhiều thứ rồi” mà thôi.”
Vân Vận… ngẩn người!
Có thể người khác sẽ nhổ một bãi khinh thường sau khi nghe câu nói trên của Tiêu Thiên, nhưng đối với Vân Vận mà nói, nó lại như hồi chuông cảnh tỉnh nàng. Dường như việc đạt được đẳng cấp và địa vị hiện tại quá sớm đã khiến nàng trở thành một con “ếch ngồi đáy giếng”, chỉ biết dùng ánh mắt thiển cận nhìn đời mà quên đi rằng “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*” rồi!
Mà, ngẩn người là chuyện ngẩn người thế thôi, chứ nói gì thì nói, Vân Vận dẫu sao cũng là một đời cường giả Đấu Hoàng, vẫn là nhất Tông chi chủ đấy, thế nên…
“Vậy thì ta mỏi mắt mong chờ màn thể hiện của… Vô công tử a.”
...chỉ trong một nháy mắt nàng đã lấy lại tinh thần và nở một nụ cười duyên dáng.
“Vân tông chủ khách khí, cùng cố gắng thôi.” - Thái độ rất “đời” của Vân Vận khiến Tiêu Thiên không thể không xem trọng cô nàng này thêm một phần, giọng nói cũng vì thế mà thay đổi: “Nếu đã không còn vấn đề gì khác thì chúng ta xuất phát thôi, tiểu Mộc.”
“Vâng, chủ nhân.”
×
— QUẢNG CÁO —
. . .
Nửa ngày sau.
Một tia chớp màu bích lục dễ thấy bỗng nhiên nhá lên trên bầu trời, ngay sau đó là…
Gràooo!!! Gréccc!!!
Khẹc! Khẹc! Hú! Hú!
À uuuuu…
…
...vô vàn những tiếng gầm rú thê lương, tiếng gào hoảng sợ và tiếng dẫm đạp lên nhau chạy loạn từ đủ loại ma thú không ngừng vang lên trong khu rừng rậm xung quanh Tử Tinh Động.
Thủ phạm của màn đại khai sát giới vô cùng máu tanh này cũng không phải ai xa lạ, mà chính là Vân Vận!
Khác với tình cảnh luôn chịu uất ức, thậm chí có phần lép vế mỗi khi đấu võ mồm với Tiêu Thiên suốt mấy ngày qua, Vân Vận của thời điểm hiện tại mới đang thực sự là chính mình. Lãnh đạm trước sát lục và huyết