Bên trong khuôn viên địa bàn Mạc Thiết dong binh đoàn.
“Tuyết Lam, các ngươi không việc gì chứ?” - Đoàn người vừa đi vào đại viện không lâu đã được một nam nhân vai hùm, lưng gấu chạy ra nghênh tiếp: “Nghe người về báo tin nói các ngươi bị Xà Nhân tập kích hả?”
Một đoàn mười hai, mười ba người, bao gồm cả khách nhân xa lạ, thế mà nam nhân này chỉ hỏi thăm mỗi mình Tuyết Lam. Không khó nhận ra mị lực của cô nàng trong đoàn là rất lớn a.
“Không có việc gì.” - Tùy ý khoát tay áo, Tuyết Lam hậm hực đáp: “Hai vị đoàn trưởng có đây không?”
Cũng phải nói qua là, từ sau khi được mọi người nhất trí giải thoát khỏi kiếp “heo nái” đáng thương lúc về tới đại bản doanh của Mạc Thiết dong binh đoàn, Tuyết Lam cũng đã tỏ ra biết điều hơn khi không tiếp tục ăn nói lỗ mãng với Tiêu Thiên nữa. Dù sao máu nóng lên đầu lúc đó thôi, chứ cả đoạn đường bị người ta gánh trở về cũng coi như có thời gian để suy nghĩ thấu đáo rồi, nếu còn không biết điều đi hỗn hào với một vị hư hư thực thực cường giả “Đấu Vương” nữa thì không phải là tính tình ngay thẳng đâu, mà nên gọi là tóc dài - não ngắn, ngực to - óc trái nho mới đúng ấy.
Chỉ có điều, đủ tỉnh táo để cư xử đúng mực là một chuyện, nhưng nói thế nào thì tức giận trong lòng đương nhiên vẫn phải có a. Rõ ràng là đại mỹ nhân, vẫn là linh vật của cả dong binh đoàn, thế mà bị chính đồng đội của mình đối xử như heo nái, tức sao không!
Vấn đề là… trút lên đầu ai bây giờ? - Chỉ có thể nhắm trúng đám người quen làm mặt ngầu thôi chứ ai.
“Có, đang chờ ở bên trong.” - Bị người ta vô duyên vô cớ gắt gỏng, nam nhân kia cũng chỉ biết bất đắc dĩ gật đầu, lúc này ánh mắt mới đảo qua người Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết: “Không biết phía dưới báo tin gì về mà cả hai vị đoàn trưởng đều có chút đứng ngồi không yên. Ta gia nhập Mạc Thiết dong binh đoàn nhiều năm nhưng cũng rất ít khi nhìn thấy Đại đoàn trưởng tự xưng là luôn luôn bình tĩnh và ổn trọng tỏ ra thất thố như thế.”
Tin tức Tiêu Thiên cứu tiểu đội Tuyết Lam khỏi đợt tập kích bất ngờ của Xà Nhân đã sớm được truyền về, rất nhiều người đều biết. Tuy nhiên, chuyện hắn “rất có khả năng” mang thực lực Đấu Vương lại là đại sự có tầm ảnh hưởng và sức lay chuyển rất lớn chứ không phải tin vỉa hè mà ai cũng có quyền được nghe đâu.
Mặc dù từ cách nói chuyện có thể thấy nam nhân to con trước mặt này là lão binh, nhưng rõ ràng chức vụ của hắn trong đoàn không cao, không được biết cũng chẳng có gì là lạ.
“Ở trong là được rồi.” - Khẽ gật đầu, Tuyết Lam nhìn về phía Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết, tay làm động tác mời: “Hai vị đại nhân, mời đi bên này.”
Lời nói và động tác đều rất lễ phép, chỉ có điều giọng điệu lại mơ hồ thể hiện sự không hài lòng.
Ánh mắt Tiêu Thiên khẽ liếc Tuyết Lam một cái rồi tiếp tục bước đi, từ đầu đến cuối đều không nói nửa lời. Hắn đến nơi này là có mục đích quan trọng, trong bối cảnh thời gian đang đuổi rất gấp rồi, làm gì có hơi sức đâu mà đi chấp nhặt một đứa con nít chứ.
Về sau có dịp rảnh rỗi lại dạy dỗ tấm chiếu mới này cách trải sự đời sau. Còn bây giờ… không rảnh!
Cứ như thế, dưới ánh mắt kinh ngạc của nam nhân kia, Tiêu Thiên, Mộc Ánh Tuyết và Tuyết Lam biến mất sau một ngã quẹo nhỏ.
…
Cốc! Cốc! Cốc!
“Hai vị đoàn trưởng, người đã dẫn đến rồi.”
“Mời vào!”
×
— QUẢNG CÁO —
Kéttt…
Hai cánh cửa lớn được Tuyết Lam dùng sức đẩy mở, để lộ ra trong căn phòng có chút tăm tối do trời đã muộn ngồi sẵn ở đó hai nam nhân vừa lạ, vừa quen với Tiêu Thiên.
Lạ, bởi vì ít cũng đã có năm năm rồi hắn chưa từng gặp lại hai người này. Thời gian có thể khiến người ta lớn lên, già đi, thậm chí chết mất, năm năm không gặp có chút lạ lẫm là chuyện hoàn toàn bình thường.
Còn quen là bởi…
Một bộ trang phục lính đánh thuê, thân thể cao lớn, lưng eo thẳng tắp, con ngươi đen nhánh lộ ra âm lệ và hung ác của loài sói, thoạt nhìn có vẻ hòa nhã, nhưng thực chất lại là loại ngoan nhân “người không phạm ta, ta không phạm người, người mà phạm ta, chết ta cũng phải cắn lại một miếng”. Thanh niên được cả Thạch Mạc Thành mệnh danh “Ác Lang” này chính là Tiêu Lệ, anh hai của Tiêu Viêm, Nhị thiếu gia của Tiêu Gia.
Về phần người còn lại trong phòng, một thân áo bào trắng, trên tay phe phẩy quạt giấy không khác gì một thư sinh vô hại, nhưng cả Thạch Mạc Thành đều rõ tên này thực chất là một kẻ vô lại chuyên chơi âm mưu và xảo trá biệt danh “Giảo Hồ” Tiêu Đỉnh, trưởng tử nhà Tiêu Chiến, anh cả của Tiêu Viêm, cũng chính là Đại thiếu gia của Tiêu Gia.
...hai người này cũng giống như hắn, đều xuất thân từ Ô Thản Thành, Tiêu Gia.
Tiêu Thiên nhìn thấy hai người, đồng thời Tiêu Đỉnh và Tiêu Lệ cũng nhìn thấy hắn bước vào. Lập tức…
Soạt!
“Mời hai vị vào.”
...hai người đồng loạt đứng lên mỉm cười.
Chưa cần nói tới chuyện Tiêu Thiên có phải thực sự là một cường giả Đấu Vương hay không, mà chỉ riêng việc hắn ra tay