Tiểu thϊế͙p͙ của Mãng lão là sư muội Hạt lão, rất nhiều kinh nghiệm dụng độc đều là sư môn truyền thừa xuống.
Hạt lão thuộc về mang theo nghệ nhập môn, còn gia nhập Tam Thánh Tông là chuyện sau đó, cho nên nàng am hiểu độc công cùng hạt công hai loại hình công pháp không giống.
Bởi vì Nhân thánh bên trong tam thánh cưới nàng, mới là lực thúc đẩy trực tiếp nhất, bằng không hiếm có loại tình huống này.
Hiện tại Ngô Minh không kém hơn Hạt lão chút nào.
Kết hợp toàn bộ bản lĩnh của Phục Linh trưởng lão, lại tinh thông độc kinh cùng dược kinh, thậm chí còn biết phần lớn kinh nghiệm dùng độc dược.
Một vị tuyệt đại dược độc nữ vương liền như vậy được bồi dưỡng được ra rồi.
Ở Long lão nơi này dằn vặt hơn nửa ngày, đến khi đi gặp Tình công chúa ở Dưỡng Tâm điện, Tình công chúa đó là tương đương ai oán.
“Thiệt thòi ngươi còn muốn có tâm sự đến nhìn xem ta?” Tình công chúa lông mày khó triển, đã bị công văn tấu chương chồng chất như núi làm cho buồn bực mất tập trung.
“Vì lẽ đó ta lúc này liền đến giúp ngươi xử lý.” Ngô Minh cười lấy lòng nói.
“Thật sự?” Đôi mắt Tình công chúa sáng lóe lên.
“Sự thực thắng ở hùng biện.” Ngô Minh ngồi ở bên cạnh Tình công chúa, đã nắm một nhánh bút lông, trám đủ mực nước bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Người bình thường cũng không dám làm như thế, công văn tấu chương há có thể tùy tiện phê chữa? Nhưng Ngô Minh cùng Tình công chúa hai người là được ngự chuẩn hiệp lý, tự nhiên có thể.
“…” Tình công chúa nhìn Ngô Minh, nhìn nàng hiếm thấy thành thật làm việc, không khỏi kinh ngạc nói: “Ngươi khi nào chịu khó như thế?”
“Luôn nhường ngươi khổ cực, trong lòng ta cũng băn khoăn đúng không?” Ngô Minh cười nói.
“Cuối cùng cũng coi như ngươi có chút tim gan.” Tình công chúa nói.
“Ta lại không phải xác chết di động.”
“Xác chết di động cũng là có tim gan, nên nói là không có tim không có phổi mới không có tâm can đi.”
“Vậy là không có tâm phổi.”
“Ngươi dám tùy tiện sửa lại ta? Như vậy những này đều quy ngươi!” Tình công chúa loạt soạt đẩy tới một đống lớn tấu chương.
“Ngươi đây là hãm hại đồng liêu.”
Hai người dường như một bên liếc mắt đưa tình nói chuyện.
Một bên từng người phê duyệt công văn tấu chương.
Thái giám cùng cung nữ theo hầu hạ chu vi, an bài xong trà bánh sau liền phi thường biết điều mà lùi ra.
Tình công chúa chú ý tới hạ nhân rời đi.
Trong lòng càng thêm thả lỏng, thỉnh thoảng lén đi nhìn Ngô Minh.
Mỗi lần nhìn một chút, nàng đều cảm giác tim mình đập nhanh một phần.
Mấy ngày chăm chú với xử lý quốc sự, khiến cho Tình công chúa càng thêm tưởng niệm đối phương.
Không biết bao nhiêu lần, ở trước long án vùi đầu phê chữa, đều không tự chủ được ở trong đầu chiếu ra hình bóng đối phương.
Lẽ nào nàng có lòng chịu đến giúp ta.
Tình công chúa âm thầm vui mừng, mấy ngày nay không chỉ là tự mình nghĩ nhớ đối phương, xem ra đối phương cũng đúng là nhớ nhung bản thân mình.
Bằng không chỉ bằng thằng ngố lười biếng thành tính kia.
Làm sao chịu tới bên này hỗ trợ?
Tình công chúa lại liếc mắt nhìn Ngô Minh, càng thêm cảm thấy tim đập tăng nhanh.
Dáng dấp nàng phê chữa tấu chương, thật giống như so với mình tùy ý bình thường hơn nhiều.
Chí ít cũng không thấy có thời điểm cau mày suy ngẫm.
Vẻn vẹn sau một thời gian uống cạn chén trà, Tình công chúa thì càng thêm lưu ý đến chênh lệch phê duyệt tấu chương lẫn nhau.
Bởi vì nàng phát hiện tốc độ mình phê duyệt quá chậm, thường thường bởi vì một nan đề mà nhíu mày suy nghĩ rất lâu.
Mà Ngô Minh bên kia quả thực là duyệt văn như phi hành, hạ bút thật giống như đã sớm có phúc đáp trong đầu vậy.
Tình công chúa tuy rằng đã sớm biết nàng phê duyệt lợi hại, trước đây cũng từng trải qua.
Nhưng vẫn là trong lòng có chút lo lắng nàng là đang trộm dùng mánh lới, thẳng thắn với tay cầm lấy vài phần tấu chương nàng đã phê duyệt nhìn một phen.
Nhìn nhìn, miệng nhỏ anh đào của Tình công chúa liền mở lớn, con mắt cũng trợn tròn.
“Ta làm sao cũng không có nghĩ tới có phương pháp xử lý như thế.” Tình công chúa lắc đầu cười một cái.
Liền sau khi xem, Tình công chúa không chút do dự mà đem chồng tấu chương trước người mình toàn bộ đẩy lên trêи án thư Ngô Minh.
“Đều giao cho ngươi rồi, ta có thể ung dung một thoáng rồi!” Tình công chúa như trút được gánh nặng từ trêи chỗ ngồi chậm rãi xoay người.
Tà dương theo cửa sổ trước chiếu ở trêи người nàng.
Hình bóng nhỏ nhắn thướt tha như mạ vàng, cả người ở trong mắt Ngô Minh trở nên mê hoặc phi thường.
“Ai nha.” Ngô Minh theo bản năng là duỗi tay tới.
Tuy rằng trong nháy mắt đưa tay, Ngô Minh đã nhận ra được động tác này của bản thân không thỏa đáng, thế nhưng cùng Trang phi gần đây lớn mật làm càn khiến sự háo sắc của nàng tăng lên rất nhiều.
Quyết tâm, Ngô Minh trực