Người khác không biết, trong nháy mắt khi hắn đột nhiên muốn động thủ cùng Chu Chỉ Nhược, thật giống như chạm đến một cái kiếm ý trói buộc bản thân nào đó mà từ trước tới nay chưa thể đột phá.
Kẻ xấu xí A Lạc cảm giác sau khi mình nhìn Chu Chỉ Nhược nói ra lời này, cả người đều trở nên hưng phấn.
Cái này không phải là vì ɖu͙ƈ vọng của nam tử đối với nữ tử, mặc dù đối phương mặc kệ là khuôn mặt đẹp hay là vóc người đều rất kϊƈɦ thích bản năng nam tính của hắn.
Nhưng chủ yếu hơn chính là, thật giống có một loại ɖu͙ƈ vọng chiến đấu phi thường kỳ quái từ nơi sâu thẳm chọc vào trái tim kẻ xấu xí A Lạc.
Có thể cái này chính là một bước ngoặt để mình đánh vỡ ràng buộc, mưu cầu tinh tiến? Kẻ xấu xí A Lạc hiển nhiên không chịu bỏ qua cơ hội này.
“Ngươi nói thật chứ? Muốn tới lấy tính mạng của ta?” Ngô Minh giả vờ như không để ý mà hỏi lại.
“Đương nhiên nửa điểm không giả.
Ai dám ở trước mặt chư vị trưởng lão buông lời nói dối?” Kẻ xấu xí A Lạc cười ha hả đi tới biên giới diễn võ trường, chỉ tay về bảo kiếm đeo phía sau: “Chu cô nương có dám ở dưới kiếm của ta nếm thử lợi hại?”
Lần này tất cả mọi người xác định bản thân không có nghe lầm.
Độc Cô Lạc muốn cùng Chu Chỉ Nhược động thủ đánh nhau một trận? Hơn nữa còn là dùng tính mạng đánh cược?
Không thể nào?
Các vị trưởng lão cũng là những nhân vật từng thấy các loại tình cảnh trêи giang hồ, làm sao cũng không nghĩ đến Độc Cô Lạc thế nào mà lại có ý nghĩ như thế.
Bất quá mọi người cũng muốn hắn không thể thật sự giết Chu Chỉ Nhược.
Đừng nói các trưởng lão ở nơi này không đồng ý, liền ngay cả Huyền Vũ Hoàng cũng phải nhấc bàn.
Phỏng chừng tựa là nói chú ý ra chiêu.
Hai vị đều là tuổi trẻ tuấn kiệt của Tam Thánh Tông, nếu như tính luôn Độc Cô Mặc, tựa là tam kiệt.
Mà Độc Cô Lạc càng là hài tử của một trong tam thánh, thân phận nhưng là không giống bình thường.
Độc Cô Lạc, Độc Cô Mặc cùng Chu Chỉ Nhược, đều là hai mươi tuổi liền có năng lực đạt đến cảnh giới nguyệt giai thánh giả.
Đương nhiên vị cuối cùng vẫn không có lên cấp thành công, nhưng không có ai hoài nghi nàng sắp đạt được cái thành tựu tu luyện huyền võ này.
Nếu ba vị thuận buồm xuôi gió đều có thể chạm đến cảnh giới huyền nguyệt giai, hầu như có thể suy ra hiện nay tam thánh tuyệt đối sẽ cân nhắc đem tam thánh Tam Tài công pháp truyền thụ cho bọn họ, đem ba người hướng về một thế hệ tam thánh mới mà bồi dưỡng.
Chỉ có điều trong đó có một chỗ tiếc nuối, không phải nói Chu Chỉ Nhược là nữ tử, then chốt là thân phận của Độc Cô Mặc rất đặc thù.
Tam Thánh Tông tuy rằng cùng hoàng thất nước Vũ có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời, nhưng cũng không thích hoàng thất nước Vũ tham gia vào chuyện tông môn quá sâu.
Độc Cô Mặc nhưng là một trong các hoàng tử, càng là nhân vật rất có thể trở thành hoàng đế.
Đây chính là vấn đề khiến người ta đau đầu.
Nếu không có như vậy.
Chỉ sợ tam thánh sẽ không lại bế quan tu luyện, mà là chuyên tâm đề bạt bồi dưỡng ba vị thiếu niên thiếu nữ tinh anh này một thoáng.
Ngô Minh một đôi mắt đẹp nhìn vũ khí sau lưng Độc Cô Lạc: “Ngươi muốn dùng kiếm?”
Độc Cô Lạc nhìn dáng dấp của nàng, trong lòng không biết làm sao còn có chút như nhũn ra.
Hắn không biết đây là vì tiến hóa khung máy móc cố ý dùng tướng mạo lấy lòng sinh vật nam tính, bất quá đối với việc theo đuổi thực lực huyền võ rất nhanh đè xuống bản năng nam tính của mình.
Kiên quyết nói: “Không sai.
Không nói được vì cớ gì, nhưng ta thật sự rất muốn cùng Chu cô nương đánh một trận.”
Chân mày Ngô Minh cau lại: “Đánh một trận? Là muốn giết ta đi?”
Độc Cô Mặc mỉm cười nói: “Hẳn là sẽ không giết chết.
Bất quá Chu cô nương nếu là thả lỏng, nói không chắc sẽ có thất thủ.”
“Liền không thể xác định hạ thủ lưu tình?”
Độc Cô Mặc nhún vai một cái: “Xin lỗi, sau khi rút kiếm ta theo bản năng sẽ rất chăm chú.”
Ngô Minh tức giận dùng tay chỉ hắn: “Không trách ngươi độc thân.”
Các trưởng lão sau khi ngẩn người ra liền cười vang một trận.
Mãng lão vuốt râu không ngừng phát sinh tiếng ha ha: “Chu cô nương khẳng định là giận.
Dĩ nhiên có nam nhân cam lòng giết nàng.”
Ưng lão cười nói: “Chu cô nương nói nửa điểm không sai.”
Tất cả mọi người liếc nhìn Hạt lão.
Hạt lão cái người làm mẹ này không khỏi chống nạnh khí giận nói: “Cái bại gia hài tử không có tâm cơ này, liền chiều chuộng tiểu cô nương đều không biết.”
Long lão ở bên trầm mặc một lúc lâu.
Giờ khắc này mới thấp giọng nói: “Lão phu sợ là muốn chúc mừng Hạt lão ngươi.”
“Chúc mừng ta?” Hạt lão nghe xong sững sờ, nhưng rất nhanh vui vẻ nói: