Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Đại sư tỷ thấy cơm nước có vừa miệng không?” Đệ tam thực điện, từng cái khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì khẩn trương lại hơi đỏ lên.
Đây cũng không phải đơn giản như là đối mặt với nhận vật trong đoàn kiểm tra, mà là đối với thần tượng của mình từ đáy lòng phát ra một loại cảm giác hưng phấn.
Các nàng chờ mong có thể có được thần tượng trong lòng mình biểu dương.
Ngô Minh cũng sẽ không bác nguyện vọng nho nhỏ này của các nàng.
“Các ngươi làm tương đối tốt.
Đệ tam thực điện không có cô phụ chờ mong của điện chủ và ta.” Sau khi thưởng thức bữa tiệc đứng sau, Ngô Minh thể hiện rõ ràng sự tán thưởng của mình trước các ánh mắt chờ mong của các tiểu trù sư, khiêu khích nhóm tiểu các đầu bếp một mảnh hoan hô.
“Đại sư tỷ, chúng muội còn mong muốn đem đệ tam thực điện làm được tốt hơn nữa.” Có tiểu trù sư kêu lên.
“Ta rất vui mừng các ngươi có ý nghĩ của mình, đây là một loại tín niệm không ngừng mưu cầu tiến bộ, rất tuyệt vời.” Ngô Minh lại nói: “Kế tiếp, chúng ta có thể bắt đầu làm tiệc đứng tự chọn, và có thể tiến hành kinh doanh thử nghiệm nếu thích hợp.”
“Tiệc đứng!” Các vị các nữ đệ tử hoàn toàn nghe không hiểu cái từ ngữ này, nhưng rất nhanh có người trí nhớ tốt nhớ lại một chút: “A, đại sư tỷ đã từng nói cái này, nói là mọi người có thể tự mình làm cơm ý tứ như vậy đi?”
“Không đơn giản như vậy, còn bao gồm chúng ta cung cấp các loại thức ăn, để cho người dùng cơm hoàn toàn tự do lựa chọn món mình thích ăn.” Ngô Minh đem lý niệm tiệc đứng đơn giản nói một lần.
“…”
Các vị tiểu trù sư, thậm chí là ở bên cạnh một ít bọn hạ nhân nghe lén đều sợ ngây người.
Còn có kiểu ăn như vậy!
Nếu đổi lại là người của một thế giới kia, chỉ sợ sẽ kinh hô ra tửu trì nhục lâm* các loại phán đoán.
Hoàn hảo những nữ đệ tử này đối với Ngô Minh ấn tượng hảo tới cực điểm.
Căn bản không có hướng tới phương hướng xa hoa lãng phí loạn tưởng.
(*một kiểu ăn chơi đồi trụy trác tán thời cổ đại)
“Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua nói như thế a.”
“Bất quá đại sư tỷ nói, nhất định là đúng.”
“Đại sư tỷ người hãy nói một chút, chúng ta nên cung cấp bao nhiêu món ăn!”
Đã có nữ đệ tử phi thường mù quáng mà dự định phổ biến sách lược Ngô Minh.
“Chúng ta đầu tiên muốn thu tập tên các món ăn được hoan nghênh nhất.
Chuẩn bị sẵn sàng, tìm hiểu nhu cầu, mới có thể bắt đầu tiệc đứng.” Ngô Minh giải thích: “Nhớ kỹ đoạn thời gian trước ta để mọi người làm tốt việc ghi chép lại sao? Mỗi người đến dùng cơm đều có cơ hội bày tỏ ý kiến của mình trên bảng tin.
Cũng có thể cho điểm các món ăn, cái này bây giờ liền có chỗ hữu dụng.”
Có nữ đệ tử thông tuệ rất nhanh tỉnh ngộ: “Đại ý của sư tỷ là, chúng ta làm những món ăn được hoan nghênh nhất là đủ rồi, không cần phải liệt kê ra hết tất cả các món ăn phải không!”
“Đúng, chúng ta làm hai mươi món ăn cũng đã đủ rồi.
Lúc đầu chỉ cần cung cấp mười hai món ăn.” Ngô Minh đại thể đánh giá một chút: “Như vậy thành phẩm của chúng ta sẽ không tiêu hao nhiều lắm, sau đó từ từ khiến mọi người dưỡng thành tập quán không lãng phí.”
Ngô Minh suy nghĩ một chút lại nói: “Lúc rời đi.
Trong cái khay không có thức ăn bị lãng phí, sau cùng có thể nhận một đồng kỷ niệm tiền.
Sau đó mười đồng kỷ niệm tiền có thể miễn phí dùng cơm một lần, thế nào!”
“Oa! Đại sư tỷ là thiên tài!” Có nữ đệ tử rất nhanh hiểu được suy nghĩ của Ngô Minh, kinh hô: “Như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền ăn.”
“Ngươi phản ứng thật nhanh.” Ngô Minh khen ngợi.
Nữ đệ tử có thể ở đây đảm nhiệm trù sư, đều không phải là đầu óc vụng về, rất nhanh các nàng liền lĩnh ngộ được một vòng bố trí khép kín của Ngô Minh.
“Nguyên lai đại sư tỷ thiết trí bảng bình luận này còn có tính toán như vậy a.
Chúng ta trước đây chỉ là đơn thuần cho rằng đại sư tỷ mong muốn chúng ta đề cao tiêu chuẩn thức ăn, nghĩ không ra còn có thể nhờ vào những lời bình đánh giá này cung cấp tư liệu để làm tiệc đứng.”
“Thời gian tiệc đứng vừa mới bắt đầu mở sẽ rất mệt, cũng tiêu hao rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng dần dần, ngược lại là một loại phương thức dùng cơm tập thể tương đối tốn ít sức và tối tiết kiệm nhất.” Ngô Minh lại bắt đầu nói một ít lý luận