Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 324: Bách đằng triền hành thủ


trước sau

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Đám người Tông Trí Liên nhìn vóc người Ngô Minh thấy có hơi là lạ ở chỗ nào. Nhưng cũng còn may, bởi vì chịu đến va chạm, bào trang trên người Ngô Minh nhiều chỗ đã nhăn nhúm xốc xếch, khiến cho việc thân hình biến hóa nhô ra không quá rõ ràng.

Ngô Minh cũng hiểu được, trong lòng âm thầm hô to thảm.

Năng lượng quá nhiều, lại bắt đầu trữ hàng ở trên ngực cùng cái mông.

Ta thái dương* a! Không trách hai cái nơi kia vừa nãy có chút toả nhiệt, hiện tại thậm chí có thể cảm nhận ngực có chút rung rung theo mỗi động tác. (*cảm thán tự chửi mình)

Ánh mắt mọi người đều nhìn mình, Ngô Minh đã thật không tiện kiểm tra ngực thay đổi thế nào, không thể làm gì khác hơn là thân hình hướng về trước vọt mạnh, công kích về phía Từ Côi.

Hy vọng tiêu hao nhiều thêm một ít dược tính đan dược, làm cho vóc người khôi phục lại bình thường! Đây chính là dự định của Ngô Minh.

“Ngươi, ngươi không bị thương?!” Từ Côi biết cái đòn đá chân vừa nãy kia quả thực đã tung ra tám phần mười sức mạnh của mình.

Cước lực huyền khí sáu tinh mặc dù trong lúc vội vàng chỉ phát huy có tám phần mười thực lực, nhưng đá vào trên người võ giả mới vừa thăng cấp lên ba sao, hơn nữa còn là nữ võ giả, làm sao có thể tránh được việc đứt gân gãy xương.

Nhưng không nghĩ tới nàng dĩ nhiên lại lảo đảo đứng lên, thậm chí như là không hề hấn gì vậy mà tiến hành công kích về phía mình. Cái này không phù hợp với thường thức huyền võ a!

Từ Côi có chút hoảng, nhưng nhờ có cơ sở mười mấy năm được huấn luyện huyền võ bài bản, làm cho nàng ở dưới công kích chẳng thành chương pháp của Ngô Minh không hề có chút áp lực, tiện tay lại đưa nàng đánh bay ra ngoài.

Ngô Minh lần thứ hai bị thương.

Lần này tuy rằng so với tình huống bị thương vừa nãy nhẹ hơn rất nhiều, nhưng trong đầu lại vang lên âm thanh kim loại hoá nhắc nhở: ( cảnh báo lần thứ hai, vì chữa trị tổn thương mà tạm thời giảm thiểu tồn trữ huyền khí dưới dạng mỡ, chỉ có thể lấy huyền khí dư thừa vẫn chưa chuyển hóa có thể dùng ở việc chữa trị tổn thương đơn giản vật lý. Hiện tại tham kiến thanh thể lực số năng lượng còn lại ở mức 134%.)

Ta thái dương a! Ngô Minh ai oán.

Vốn là dự định công kích khiến cho bị thương lãng phí năng lượng chữa trị, tiện đem thân thể biến hóa về lại. Nhưng không nghĩ tới bộ phận năng lượng đã chuyển hóa thành mỡ trong thân thể kia dĩ nhiên không thể lập tức chuyển hóa về? Lẽ nào nhất định phải lại đợi đến khi nâng cao cảnh giới, mới có chỗ chứa đựng ở bên trong kinh mạch?

Ngô Minh đã cơ bản hiểu rõ. Mười mấy viên bảy vị ngưng khí đan với dược tính to lớn, ở trong người chia làm ba bộ phân.

Một phần trợ giúp khung máy móc tăng lên đẳng cấp huyền khí, trực tiếp nhảy vọt đến ba sao đẳng cấp. Thế nhưng bởi Tự Tại Thần Công chỉ học đến tầng thứ ba, vì lẽ đó liền kẹt ở ba sao đỉnh cao không cách nào lại nhấc lên.

Bộ phận thứ hai tích trữ ở hai nơi ngực và mông, vóc người bắt đầu trở nên giống hình chữ S. Liền như khung máy móc trước kia đã từng sớm nhắc nhở qua Ngô Minh, quá nhiều năng lượng nếu như không cách nào tồn trữ sẽ tạo thành kết quả như thế này.

Bộ phận thứ ba tựa là dược tính lưu lại trong cả người Ngô Minh hiện tại. Tuy rằng không đủ để tạo thành quá nhiều xung kích tính phá hoại đối với thân thể, nhưng có thể dùng đến trong việc chữa trị thương thế.

Ngô Minh chính cân nhắc, Từ Côi lại công lại đây.

( võ kỹ Thiên Yêu Cung không rõ tên, tiến độ học tập 1%… 3%…) tiến độ năng lực học tập của tiến hóa khung máy móc vang lên ở trong đầu Ngô Minh.

Được, còn có thể đánh. Ngô Minh không biết mình cấp bậc ba sao cùng Từ Côi cách biệt bao xa, chí ít chênh lệch hai sao trở lên. Nhưng nếu như biết chiêu thức của đối phương, liền có cơ hội.

Nàng hơi có chút hoảng thủ hoảng cước lăn một vòng trên đất. Tạm thời tách ra công kích của Từ Côi.

“Ha ha ha! Lại lư đả cổn*?” Từ Côi cười to: “Người nào dạy ngươi võ kỹ? Mà ngay đến kiến thức cơ bản cũng đều chưa có dạy cho ngươi chứ?” (*ý chế giễu hành động lăn qua lăn lại tránh né của đối thủ)

Vừa nãy thấy huyền khí của Ngô Minh nhảy vọt quá mức quỷ dị, nàng còn tưởng rằng vừa động thủ liền sẽ gặp được nhiều võ kỹ kỳ diệu. Kết quả không nghĩ tới nàng đánh đến lại thấy đối phương lăn loạn ngay tại chỗ, dáng dấp kia muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiều chật vật.

Ngô Minh còn quả thật không có học qua kiến thức võ kỹ căn bản. Nàng thuộc về nền móng bất ổn xây lên lầu cao vạn trượng, đều nhờ vào tiến hóa khung máy móc siêu cấp học tập.

Nếu là muốn đánh ra một ít quyền pháp hay động tác võ thuật cái gì, nàng khẳng định có thể hoàn mỹ từng bộ từng bộ chơi đi ra, mấy cái canh giờ cũng không có lặp lại. Nhưng loại lăn lộn tùy cơ ứng biến này. Trái lại có vẻ tựa là cái người bình thường.

“Bất quá chỉ lấy tiến làm lui mà thôi.” Ngô Minh biện giải một câu, đã nhặt lên [ thước dạy học ] chính mình đánh rơi xuống lúc trước, xoạt vũ một tiếng côn: “Nói rõ trước, ta tự nhận đánh không lại ngươi. Nhưng cầu trong vòng một trăm chiêu nếu ngươi đánh không thắng, liền không muốn lại tiếp tục gây khó dễ cho ta có được hay không?”

“Hừ! Nói thật hay, như là ta làm khó dễ ngươi vậy? Lúc trước ngươi làm sao không nói như vậy đi?” Từ Côi căn bản không có ý định đáp ứng, thân hình lóe lên đã đánh về phía Ngô Minh.

Lần này là Từ Côi phát huy tám phần mười công lực. Nàng thấy Ngô Minh vũ lên một cây gậy, không biết nội tình nàng cũng là có chút kiêng dè.

Ngô Minh dùng ra Diệp Bất Lạc côn pháp học được ở ngoại môn Tàng Kinh Các.

Lúc trước Ngô Minh từng ở bên trong hang núi đánh với Lục Hữu Dung thì đã dùng tới. Cái môn côn pháp này chú ý trong lúc lá rụng bay tán loạn. Vũ côn khiến lá cây khó có thể rơi xuống đất. Thân côn xoay tròn nhanh chóng, nhất thời khiến người ta hoa cả mắt.

“Không nghĩ tới ngươi là học côn pháp.” Từ Côi đáp lại mấy chiêu trong lòng hiểu rõ, cũng không vội lấy ra huyền khí đánh bay gậy, thẳng thắn dùng ra Thiên Yêu Cung Bách Đằng Triền Hành Thủ, ở trên côn pháp Ngô Minh không ngừng lấy nhu lực tương quấn.

Xoạt xoạt xoạt chỉ qua mười mấy chiêu, Diệp Bất Lạc côn pháp của Ngô Minh đã bị chiêu thức trên tay Từ Côi quấn lấy liên tục dây dưa đến không còn thành chương pháp.

“Qua đây!” Từ Côi quát một tiếng, gậy của Ngô Minh đã bị nàng chộp đoạt qua.

( tiến độ học tập 57%, tạm dừng.)

Ngô Minh lảo đảo rút lui vài bước. Không khỏi kinh ngạc chiêu pháp Thiên Yêu Cung quá thần diệu.

Kỳ thực chủ yếu là trình độ côn pháp mà nàng dùng quá thấp, một loại võ kỹ tùy tiện thả ở một cái ngoại môn Tàng Kinh Các để đệ tử quan sát, thì có năng lực hàm chứa kim lượng bao nhiêu? Từ Côi tuy không sánh được với tư chất nghịch thiên của thái tử, nhưng là người nổi bật nhất trong đám đệ tử Thiên Yêu Cung đời mới, sở học đều là võ kỹ tinh túy.

Bách Đằng Triền Hành Thủ ở trên giang hồ cũng rất có danh tiếng. Đặc thù dễ thấy là không ngừng quấn quanh giống như tơ nhện vậy, dần dần ảnh
hưởng chiêu thức của đối thủ, quấy rầy tâm tư của đối phương. Nên mới có tên là Bách Đằng Triền Hành Thủ.

Đường chưởng pháp này lấy thủ pháp nhiều biến hoá dây dưa triền miên, tay không như hóa thành đao sắc vậy hướng về bên trên binh khí đối thủ tạo áp lực. Nếu là binh khí có chất lượng không tốt, thậm chí sẽ không thể chịu được chưởng lực mà bị phá nát.

“Bội phục bội phục, Thiên Yêu Cung quả nhiên danh bất hư truyền. Không nghĩ tới võ kỹ Từ Côi cô nương thần diệu như vậy.” Ngô Minh vừa chắp tay, ánh mắt lại hất tới thanh đao phía bên chân, trong miệng lại tò mò hỏi: “Từ Côi cô nương cái võ kỹ này tương đối lợi hại, không dám thỉnh giáo là cái kỹ pháp gì?”

Đây là một thanh cương đao do nha dịch bị đánh ngất xỉu lúc trước tuột tay rơi xuống. Ngô Minh đỡ thân* lượm lên. (*ý là che trước che sau ấy… e hèm)

“Coi như ngươi nói một câu tiếng người. Đường chưởng pháp này tên là Bách Đằng Triền Hành Thủ, ở bên trong Thiên Yêu Cung chỉ là một hạng võ kỹ không đáng chú ý.” Từ Côi cho rằng Ngô Minh thuộc về Trượng Kiếm Tông một đại môn, có thể khen võ kỹ Thiên Yêu Cung đã thuộc về vinh dự lớn lao liền có lòng muốn khoe khoang, dung túng nàng ung dung nhặt đao lên.

Bách Đằng Triền Hành Thủ không phải là võ kỹ Thiên Yêu Cung tầm thường, không phải nhất lưu đệ tử không thể học được cũng khó lòng học được. Từ Côi nói như thế chỉ là muốn nâng giá Thiên Yêu Cung lên mà thôi.

Từ Côi đối với hành động đỡ thân nhặt đao lên của Ngô Minh không quá để ý, Tông Trí Liên nhưng ở phía xa khẽ ồ lên một tiếng.

“Ồ? Cái mông Nhược Dao thật giống như càng cao vểnh lên một chút? Chẳng lẽ là bị Từ Côi hạ độc thủ sau liền sưng lên?” Tông Trí Liên không giống Hỗ Vân Thương quan sát nữ tử rất ít như vậy, rốt cuộc phát hiện vóc người Ngô Minh có biến hóa.

Nhưng dù là ai cũng không nghĩ đến vóc người nữ tử lại đột nhiên biến hóa, hắn tự nhiên cũng là lầm tưởng mới vừa rồi bị đánh đòn mà sưng lên.

Ngô Minh trước ngực biến hóa không nhỏ, chỉ là bởi nàng cố sức che giấu, hơn nữa áo bào có chút ngổn ngang, ngược lại không dễ nhận thấy.

Ngô Minh xoạt một tiếng đem đao vũ lên, nhắc nhở: “Từ Côi cô nương cẩn thận, đao kiếm không có mắt chớ để bị thương.”

Từ Côi cười lạnh một tiếng: “Liền bằng ngươi cũng muốn làm ta bị thương?”

Nàng không biết côn pháp, càng đắc ý với võ kỹ Thiên Yêu Cung tuyệt vời của mình, đơn giản đem gậy tiện tay ném một cái, lần thứ hai lấy Bách Đằng Triền Hành Thủ đối ứng với đao pháp Ngô Minh.

Từ Côi thấy quen liền kinh ngạc thốt lên: “Hả? Giống như đã từng thấy qua, khí thế này cũng cùng đao pháp tên vừa nãy tương tự.”

Xác thực, lúc này Ngô Minh dùng ra chính là Hỗ Môn đao pháp.

Lúc này cả người huyền khí chính đang tuôn trào mãnh liệt, Ngô Minh đem khí thế Hỗ Môn đao pháp hoàn toàn phát huy, một chiêu bổ ra khí thế như cầu vồng.

Từ Côi ỷ vào Bách Đằng Triền Hành Thủ công pháp huyền diệu, cố ý không lấy huyền khí phá địch mà bắt đầu cùng Ngô Minh đọ sức.

Nhưng lúc này nàng phải ứng phó có thể tốn sức hơn nhiều lắm, dù sao lưỡi đao ác liệt, hơn nữa Ngô Minh huyền khí mãnh liệt càng cùng tôn chỉ Hỗ Môn đao pháp tương xứng.

“Ca, ngươi đem tâm pháp Hỗ Đao môn gia truyền của chúng ta đều dạy cho Nhược Dao?” Hỗ Vân Kiều vừa thấy, nhất thời hiểu lầm.

“Không không không!” Hỗ Vân Thương liền vội vàng lắc đầu, đang toàn lực hướng về trùng kích huyết mạch hắn gấp đến độ lên tiếng biện giải.

Hỗ Vân Kiều trợn mắt liếc ca ca hắn một chút: “Quên đi, ta không nói cho cha là được. Nhưng ngươi cần phải để cho nàng biến thành người của chúng ta, bằng không tuỳ tiện truyền cho người ngoài, cha không đánh gãy chân của ngươi?”

Hỗ Vân Thương oan uổng kêu lên: “Nàng tựa là xem ta đánh một lần liền tự mình học được!”

Hỗ Vân Kiều thấy ca ca nói rất thành khẩn, không khỏi lại ngưng thần quan sát.

Chỉ thấy Ngô Minh vũ ra Hỗ Môn đao pháp, quả thực khí thế như một cái trường long ngạo khiếu tại chỗ.

“Đâu a? Cái này rõ ràng là cùng tâm pháp xứng đôi. Quả thực rất giống như cha đang vũ đao, chỉ là tinh cấp không đúng.” Hỗ Vân Kiều liền không tin ca ca biện giải.

Chính bản thân Hỗ Vân Thương cũng cảm thấy không thể nào cãi lại.

Học đao pháp có thể học cái dáng dấp, nhưng tâm pháp nồng cốt nhưng lại không thể ngụy trang được. Không có tâm pháp trọng yếu của Hỗ gia phối hợp, làm sao có năng lực phát huy đến mức độ như vậy?

Cũng còn may Hỗ Vân Kiều đối với Ngô Minh cảm tình rất tốt, sẽ không đối với chuyện này chú ý.

Từ Côi càng đánh càng là hoảng sợ, vừa mới bắt đầu mấy đao chiêu, nàng liền cảm thấy chống đỡ có chút vất vả.

Nhưng có căn cơ lục tinh dựa vào, nàng ngược lại cũng không vội.

Nàng tin tưởng, đao chiêu tiêu hao khí lực như vậy, đối với một cô gái tới nói tuyệt đối không thể kéo dài.

Nhưng không nghĩ tới khí thế đao thức của Ngô Minh vẫn mãi không giảm, căn bản không giống trình độ võ giả ba sao huyền khí.

Đầy đủ vũ hơn trăm chiêu, làm cho Từ Côi đem Bách Đằng Triền Hành Thủ các loại biến hóa triển khai ra toàn bộ sau, Ngô Minh mới xoạt một tiếng thu đao lùi về.

“Làm cái gì?!” Từ Côi buồn bực.

Ngô Minh leng keng một tiếng bỏ lại cương đao, chắp tay nghiêm túc nói: “Cái gọi là không đánh nhau thì không quen biết, trăm chiêu đã qua, ta nguyện cùng Từ Côi cô nương hòa giải tại đây, không biết có được chứ?”

“A?” Từ Côi sững sờ.

Nàng xông xáo giang hồ cũng không tính là cái thái điểu, cho tới bây giờ chưa từng thấy võ giả không có tâm hiếu chiến như thế.

“Kỳ thực hai chúng ta không có thâm cừu đại hận gì. Ngày đó là ta không giữ mồm giữ miệng đắc tội Từ Côi cô nương rồi, lần nữa xin lỗi ngươi.” Ngô Minh chắp tay cúi mình, làm cái điệu bộ nhận lỗi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện