Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 9: Chúng ta so ức thuật


trước sau

“… Không có.” Hỗ Vân Kiều ngẩn người, cẩn thận ngẫm lại một chút, từ nhỏ học hoặc nghe qua những điển tích điển cố, cũng đều không có câu nói này.

Bất quá ý nghĩa của câu này rất là rõ ràng, tựa là nói đồ vật bình thường một khi có cơ hội, liền có thể thay đổi bất ngờ trở thành đại tài.

Ngô Minh đưa tay vung lên, ý báo chư vị nữ hài tử phía sau: “Những vị nữ tử này tuy lớn lên từ nông thôn, nhưng đều là có tài năng tiềm ẩn. Chỉ cần gặp gỡ được nhân duyên, lại vào đúng thời điểm, đều sẽ đạt được thành tựu phi phàm.”

Đám con gái nghe nói như thế, nhất thời từng cái từng cái đều ưỡn bộ ngực lên.

Hỗ Vân Kiều ngẩn người, kinh ngạc nói: “Ngươi là nói nếu để cho các ngươi có cơ hội, là có thể đạt được đại thành tựu?”

“Đương nhiên.” Ngô Minh khẳng định gật đầu.

“Ha ha ha ha.” Hỗ Vân Kiều cười to đến vội vã che miệng lại: “Làm sao có thể, ta cũng không tin.”

Trong lòng Ngô Minh sáng tỏ, Hỗ Vân Kiều cũng không phải nha đầu không có đầu óc, đây là nhử mình rơi vào bẫy đây.

Thế nhưng, chính mình đại biểu cho bộ tộc Long Ngạo Thiên xuyên qua dị giới, làm sao có thể chịu hạ mình trước người khác? Lúc này lại nói: “Nếu không tin, chúng ta liền tới so trí nhớ. Thử xem học thuộc lòng sách hay gì đó, ngươi dám tới sao?”

Hỗ Vân Kiều mắt sáng lên, cười nói: “Ngươi muốn so ức thuật với ta?”

Ức thuật? Là chỉ bản lĩnh ghi nhớ sao? Rất tốt, chỉ cần không phải nghệ thuật cơ thể là tốt rồi.

Cho dù là nghệ thuật cơ thể, ngươi vị đại tiểu thư này dám cùng ta đến chỗ không có ai so tài, ta liền nguyện ý phụng bồi.

Ý niệm tà ác trong đầu Ngô Minh vừa hiện lên liền tan biến đi, đưa tay duỗi một cái nói: “Ngươi ra đề mục được rồi.”

Có siêu cấp khung máy móc có bản lĩnh sao chép cực nhanh ở đây, Ngô Minh căn bản không sợ.

Nhìn Tiêu Con Gái vẻ mặt bộ dáng đầy tự tin, Địch lão nhị và Trần lão tam liếc nhau, đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Đãi ngộ khi được làm ngoại môn của tông môn, không ai có thể biết rõ ràng hơn so với người của chi môn. Hàng năm có không ít linh đan diệu dược được cung ứng, hơn nữa vị trí Hỗ Đao môn nằm ở đô thành Tề quốc, hàng năm cũng có thể thu được lượng lớn lương tài diệu phương. Đối với vị hòn ngọc quý trên tay giống như Hỗ đại tiểu thư này, tự nhiên là được ăn đan dược không kể xiết, đầu óc làm sao có thể kém hơn người thường?

Lẽ nào cái Tiêu Con Gái này thật sự có ức thuật tốt nhất, dám so đấu với Hỗ đao môn đại tiểu thư?

Hay là… Thực sự có khả năng! Địch lão nhị và Trần lão tam đều đột nhiên nhớ tới vừa rồi Tiêu Con Gái trợ giúp tiêu trừ tâm ma, tựa hồ chứa rất nhiều ý vị hàm dưỡng, hay là thật có thể ở trên ức thuật ganh đua cao thấp!

Ánh mắt hai người nhìn về phía Tiêu Con Gái, nhất thời có chút sáng rỡ. Nếu là thật có thể hiển lộ ra chút bản lãnh, dù cho không sánh bằng vị tiểu thư Hỗ gia này, nhưng chỉ cần không kém hơn người thường là có thể vì Thanh Lĩnh làm vẻ vang.

“Cố lên a! Tiêu Con Gái!” Bên người chúng nữ lập tức líu ríu vì Ngô Minh cổ động

“Cùng nàng so ức thuật!”

“Để cho nàng biết nữ hài tử Thanh Lĩnh chúng ta điều không phải dạng người dễ coi thường!”

Lời nói của Ngô Minh rõ ràng chính là vì các nàng tranh đoạt quyền lợi, giờ khắc này tự nhiên cũng đồng lòng vì nàng mà cổ động.

Nhìn một đám con gái lái cái thiếu nữ nhanh mồm nhanh miệng này tôn lên làm đầu, trong lòng Hỗ Vân Kiều cũng hơi bỡ ngỡ.

Lẽ nào nha đầu này có ức thuật rất lợi hại? Cha nói thiên hạ cao nhân xuất hiện lớp lớp, nơi này thật là có một vị thiên tài trông có vẻ tầm thường như thế sao?

Hỗ Vân Kiều nhìn nữ hài tử trẻ tuổi này, có một chút cảm giác căng thẳng.

“A! Con Gái! Ngươi muốn liều mạng thi ức thuật?” Nha đầu đã khặc ra được rồi, sau khi lấy lại hơi thở đều đều vừa lúc nghe được song phương đối thoại, vội vã kinh hô: ” Là nói đọc sách thi đọc thuộc lòng sao? Không được a! Ngươi không phải là không biết chữ sao?!”

Ai nha má ơi!

Nàng, nàng… Muốn theo người so tài học thuộc lòng sách… Thế nhưng…

Nàng cư nhiên lại không biết chữ!

Địch lão nhị và Trần lão tam suýt chút nữa liền quỳ rạp trên mặt đất.

Mặt của chúng nữ xung quanh đều sụp đổ, nắm tay vung vẩy cổ động cứng lại ở trên không.

“Ha ha ha ha!” Vừa nãy trong lòng còn có chút không nắm chắc nhưng lúc này Hỗ Vân Kiều
đã có thể nở nụ cười: “Không biết chữ làm sao cùng ta thi ức thuật?”

“Cười cái gì chứ!” Nha Đầu đi tới một bước căm giận nói: “Trong nhà Tiêu Con Gái có người bệnh, cho nên không có dư tiền cho nàng đến lớp học, nhưng nàng là phi thường thông minh!”

“Buồn cười a, nàng chưa từng đọc qua sách, làm sao so ức thuật chứ?” Tiếng cười của Hỗ Vân Kiều dần dần nhỏ đi hỏi ngược lại.

“Ách… Trước tiên ngươi đọc cho nàng nghe, sau đó xem nàng học thuộc lòng thế nào…” Nha đầu nhỏ giọng ậm ừ nói, tiện đà ngay cả mình đều cảm thấy không đúng mà thanh âm ngày càng nhỏ.

“Ha ha! Đừng đùa chứ!” Hỗ Vân Kiều lại bắt đầu cười to.

Đôi mắt Nha Đầu lúng liếng nước mắt, muốn vì bằng hữu biện giải cái gì, lại nói không được.

Ngô Minh vỗ vỗ an ủi Nha Đầu, quay về hướng Hỗ Vân Kiều nghiêm túc nói: “Ta đích xác là chưa từng đọc sách, thế nhưng… Ta không thể học chữ bây giờ sao?”

“Cái gì? Học bây giờ?” Hỗ Vân Kiều sửng sốt một chút.

Ngô Minh nhún vai một cái: “Không sai, ngươi chỉ cần đọc cho ta vài đoạn, là ta liền có thể học được.”

“… Oa ha ha ha ha, A ha ha ha ha!” Hỗ Vân Kiều cười đến trực té ngã: “Ngươi cho là biết chữ dễ dàng như vậy sao? Buồn cười quá! Ha ha, ta trở về thì nhất định phải đem cái chuyện đáng chê cười này nói cho cha nghe, lão nhân gia người nhất định sẽ thoải mái cười to! Ha ha ha.”

Liền ngay cả mấy vị hộ vệ phía sau Hỗ Vân Kiều sắc mặt luôn luôn nghiêm túc, lúc này cũng không nhịn được cười.

Địch lão nhị và Trần lão tam che cái trán, có điểm muốn chui xuống dưới gầm bàn.

Trên mặt chúng nữ cũng có chút không nhịn được, thậm chí có nữ hài lo lắng muốn tiến lên khuyên vài câu, để Tiêu Con Gái có cái bậc thang bước xuống.

“Ta là nói thật.” Ngô Minh giọng điệu bình ổn, không có chút nào sốt ruột.

“…” Hỗ Vân Kiều nhìn nàng vài lần, muốn từ trên mặt nàng tìm ra điệu bộ đùa giỡn, tuy rằng không thu hoạch được gì, nhưng lại vẫn cứ nhịn không được cười lên: “Đừng đùa nữa, ta tha thứ cho tội mạo phạm của ngươi, ngươi để ta cười đến vui vẻ như vậy, liền tha thứ cho ngươi cũng được.”

Nha Đầu sắc mặt căng thẳng, Ngô Minh vỗ nhè nhẹ lên tay của nàng, tiến lên một bước ngẩng đầu nói: “Không, ta thực sự đang nói thật. Bên cạnh ngươi có sách sao? Thử một chút xem liền biết.”

“… Thú vị, được rồi.” Hỗ Vân Kiều thấy nàng bướng bỉnh như vậy, cũng là trở tay hướng hộ vệ phía sau duỗi một cái.

Một gã hộ vệ vội vã buông túi bao lưng ra, từ đó tùy tiện rút ra một quyển sách bìa xanh.

“Đây là một quyển đao phổ ta tùy tiện mua trên đường, cũng không biết tốt hay không, vẫn còn chưa kịp xem.” Hỗ Vân Kiều ý cười dịu dàng, duỗi tay đưa tới.

Ngô Minh nhận lấy đặt ở trong tay, mở trang thứ nhất bắt đầu xem.

( đang học tập văn tự, 1%… 2%…)

Thanh âm máy móc hóa quả nhiên như mình nghĩ, nhưng so với dự đoán chậm hơn nhiều lắm.

“… Oa ha ha ha ha!” Hỗ Vân Kiều lại vừa lớn tiếng bật cười, hoàn toàn không để ý tới hình tượng là đại thế gia khuê tú của chính mình.

Ngô Minh không hiểu tại sao nàng lại bật cười, nhưng đại tiểu thư rất nhanh trả lời cái nghi vấn này.

“Ha ha! Ngươi, ngươi cư nhiên lại đem sách cầm ngược rồi!” Hỗ Vân Kiều ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất cười: “Hắc! Còn chăm chú nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc như vậy!”

Vài tên hộ vệ của nàng cũng bắt đầu cười ra tiếng.

Ngô Minh quen với chữ giản thể, nhưng đã lại quên phương hướng đóng sách chữ viết trên thư tịch cổ đại đều là ngược.

Địch lão nhị và Trần lão tam đứng ngoài quan sát đều cúi đầu đến sát trên mặt bàn, hận không thể lập tức giả bộ ngủ làm như không biết miễn cho ném đi mặt mũi lớn như vậy

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện