Dương Quýnh nói xong cảm thấy chính mình còn rất chủ động, ai mà biết mặt Phó Duy Diễn lập tức đen.
Phương diện mà đàn ông sợ nhất bị người khác nói không được, một là năng lực làm việc, hai là năng lực làm tình... Phó Duy Diễn phân loại hôn môi đến sinh hoạt tình dục, lần này bị người đem ra so sánh với bạn trai cũ, còn bị bảo không khá hơn, nhất thời tức điên rồi.
Nửa đường sau hắn không nói một lời, Dương Quýnh muộn màng hiểu được chính mình chọt nhầm chỗ, lại dùng lời nói dỗ ngọt hắn cũng vô ích. Phó Duy Diễn mặt tối sầm lại không nói lời nào, cũng không thèm nhìn cậu, xem ra là muốn chiến tranh lạnh.
Xe chạy thẳng một đường tiến vào công viên sinh thái, Dương Quýnh không nghĩ đến đi một chuyến nghỉ dưỡng mà ra hai người còn chiến tranh lạnh, lại tính toán bà ngoại ngủ một giấc sắp dậy, vội vàng chịu thua nói: "Ban nãy em nói sai, anh đừng nóng giận có được không?"
Phó Duy Diễn vẫn mím môi như trước, không nói lời nào.
Dương Quýnh chớp chớp đôi mắt, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay hắn, nói: "Mãi mới được một chuyến đi chơi vui vẻ, anh đại nhân hữu đại lượng* một bữa có được không. Ban nãy em chỉ đùa giỡn thôi mà..."
*đại nhân hữu đại lượng (大人有大量): tục ngữ, người lòng dạ rộng rãi, bao dung, dễ dàng tha thứ, không chấp nhặt. Phó Duy Diễn rút cánh tay về, động tác có hơi mạnh, hất rơi cánh tay Dương Quýnh.
Dương Quýnh vội vã quay đầu lại liếc nhìn bà ngoại một cái, lại làm mặt quỷ cho hắn xem, cười hì hì nói: "Coi nè, em làm ảo thuật biến hóa cho anh xem." Tự cậu đưa tay ấn chóp mũi, lộ ra hai cái lỗ mũi, nói: "Biến heo heo..."
Phó Duy Diễn duỗi tay đẩy đầu cậu ra, vẫn không lên tiếng.
Dương Quýnh bận rộn nửa ngày, nói nhăng nói cuội, xin lỗi cũng nói, chuyện cười cũng kể, dỗ mãi không được cũng sốt ruột.
Dương Quýnh cả giận nói: "Trước đây không phải đã nói rồi sao, xảy ra vấn đề thì giải quyết vấn đề, không thể chiến tranh lạnh. Con người anh tại sao như vậy hả, nói chuyện không đúng ý anh là chiến tranh lạnh liền, làm thế này rất tổn hại tình cảm có biết không. Hơn nữa anh cũng quá tiêu chuẩn kép, em không thể liên hệ Từ Chí không thể nhắc đến Giang Chí Hoành, thế mà anh và Hàn Thao không phải vẫn luôn lui tới sao, lần trước các anh cùng nhau ăn cơm em cũng không hỏi hết đông tới tây mà! Hai anh còn có tình cảm mấy năm liền đây!"
Trong lúc nói chuyện, Phó Duy Diễn đã lái xe đến bãi đậu xe của chùa Bạch Mã, hắn giả vờ mắt điếc tai ngơ với một tràng diễn thuyết của Dương Quỳnh, tự mình lo tắt máy xuống xe, lại vác bộ mặt lạnh lẽo đi đánh thức bà lão.
Bà lão tỉnh dậy rồi phản ứng trong phút chốc, thấy sắc mặt hắn không tốt, liền hỏi: "Duy Diễn làm sao vậy? Mặt sao lại đen?"
Dương Quýnh dỡ đồ vật trên xuống, lầm bầm nói: "Ngoại kệ ảnh đi, ảnh có bệnh."
"... Em mới có bệnh, " Phó Duy Diễn cũng không nhìn cậu, vòng qua bên trái đỡ bà ngoại xuống, giận dỗi hầm hừ trong lỗ mũi: "Đi mà tìm Giang Chí Hoành của em!"
Dương Quýnh cũng không chịu thua, ở phía sau tiếp lời: "Đi mà tìm Hàn Thao của anh!"
Nói xong ai cũng không chịu ai, bà ngoại Phó không nghe rõ, nhìn hai bên một chút, hỏi: "Giang Chiết Hồng là ai thế?"
Không một ai hé răng.
Bà ngoại lại nói: "Hàn Thao ta biết, không phải đối tượng trước đây của Duy Diễn sao?"
Dương Quýnh: "!!!"
Cậu quả thật là không nghĩ tới Phó Duy Diễn thế mà cũng đã từng dẫn theo Hàn Thao đến gặp bà ngoại hắn?
Cậu quay ngoắt đầu lại nhìn Phó Duy Diễn, Phó Duy Diễn không nhúc nhích, ngược lại là bà ngoại vỗ vỗ tay Dương Quýnh nói: "Đứa bé kia cũng rất tốt, miệng ngọt vô cùng, thế nhưng ngoại vẫn là càng yêu thích Dương nhà chúng ta, vừa chịu khó lại vừa săn sóc, còn biết nấu cơm."
Trong lòng Dương Quýnh lại có chút buồn bực chẳng vì lý do gì, cậu biết bà ngoại chỉ là đang an ủi cậu, chăm sóc cảm thụ của cậu thôi, thế nhưng cậu lại không nhịn được mà quan trọng hóa vấn đề, thầm nghĩ tôi có tự mình biết mình, biết là Hàn Thao rất tốt, cơ mà tôi cũng có phải là không có ưu điểm nào khác ngoài biết nấu ăn đâu? Ngoại hình tôi không dễ nhìn sao? Vóc dáng thấp hơn so với Hàn Thao sao? Nói năng làm việc kém hơn so với Hàn Thao sao? Vì cớ gì mà Phó Duy Diễn và bà ngoại đều cảm thấy chỗ tốt chính là cần mẫn chịu khó?
Loại ý niệm này một khi đã bộc phát thì không thể cản lại, Dương Quýnh bất giác nhớ đến lúc trước Dương Bội Quỳnh lo lắng -- người làm mẹ luôn sợ con mình bị người khác xem như bảo mẫu, vậy mà trên thực tế, chẳng cần bà lo lắng, chính Dương Quýnh cũng không nghĩ ưu điểm ở nhà của mình chỉ sót lại duy nhất cái dạng "dễ sai bảo" này. Chỉ là trước đây cậu không ý thức được, cậu vẫn cảm thấy bản thân mình chỗ nào cũng rất tốt, quan hệ với người trong nhà cũng coi như hài hòa, không tồn tại nỗi lo lắng kiểu này. Tuy vậy hôm nay vừa so sánh, mới phát hiện hóa ra có lẽ là mình đề cao bản thân quá, ở trong mắt người khác, chỗ tốt của cậu cũng chỉ có cần mẫn chịu khó.
Từ bãi đậu xe đến cổng chính chùa Bạch Mã phải đi lên mấy tầng bậc thang, Dương Quýnh yên lặng đỡ bà ngoại đi, không nói thêm gì nữa, sau khi đến chùa Bạch Mã liền chôn chân tại chỗ, chỉ mua vé cho Phó Duy Diễn và bà ngoại, nhìn hai người bọn họ đi vào.
Bà ngoại hỏi cậu: "Con không vào sao? Đi cầu điều ước, linh lắm!"
Dương Quýnh đưa hai tấm vé tới, lại nói: "Con không có nguyện vọng gì để mà ước." Cậu nói xong một câu, lại nói không đầu không đuôi: "Dù sao không phải đồ của mình, cưỡng cầu cũng không ngọt."
Phó Duy Diễn dường như giương mắt nhìn cậu trong chốc lát, Dương Quýnh cảm giác được tầm mắt của hắn, quyết tâm không nhìn sang, nói với bà ngoại: "Ngoại, ngoại đi đi, con chỉ loanh quanh ở ngoài cổng này thôi."
Bà lão nhìn cậu một chút, lại nhìn Phó Duy Diễn, thở dài một tiếng, chỉ dặn cậu đừng chạy loạn, bằng không một lát nữa Phó Duy Diễn đi ra không tìm được người. Dương Quýnh gật đầu. Chờ hai người kia đi, cậu dứt khoát tìm một bậc thang ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cổng chùa Bạch Mã có bậc thang rộng rãi, mấy đoàn khách hành hương lui tới nối liền không dứt. Có không ít người cẩn thận chú ý, đường lên núi là phải chọn một bên để đi, tránh đi ở chính giữa. Dương Quýnh ở bên cạnh xem náo nhiệt, cảm thấy những người có chút quá nghiêm túc, một lát sau lại không nhịn được than thở, có lẽ làm người làm việc, bất kể thời điểm nào nghiêm túc một chút đều tốt. Không nên đầu cơ trục lợi, cũng đừng ôm tâm lý chờ mong may mắn gì.
Lại như cậu và Phó Duy Diễn, tuy rằng Dương Quýnh thoạt nhìn như vẫn luôn ở trạng thái bị động, nhưng nếu bình tĩnh mà xem xét, đối với việc cùng Phó Duy Diễn thành một đôi, cậu là từ đáy lòng hào hứng, cũng vui vẻ tiếp thu. Bởi vì cậu đích thực là có hảo cảm với người nọ. Mặc dù loại hảo cảm này quá đỗi nông cạn và trực tiếp, cơ sở cũng thật bạc nhược, nhưng dù thế cũng không ngăn được cậu nảy sinh các loại dục vọng chiếm hữu cùng mộng tưởng đối với Phó Duy Diễn. Nhưng mặt khác, Dương Quýnh biết rất rõ chênh lệch giữa mình và Phó Duy Diễn, cho nên cậu ở ngoài miệng nói xấu Phó Duy Diễn với Lôi Bằng, cậu cho tổng điểm đánh giá Phó Duy Diễn thấp đi, cậu nói với Dương Bội Quỳnh Phó Duy Diễn chỗ này chỗ kia không tốt, ngoài miệng là nói với người ta, thực chất trong lòng là đang nhấn mạnh với chính bản thân mình -- Phó Duy Diễn cũng không tốt đến như thế.
Không tốt đến như thế, thì chênh lệch cũng không lớn đến như vậy.
Cậu liên tục tự nhủ điều này với chính mình rất nhiều lần, lại vào lúc Phó Duy Diễn chủ động đưa ra chuyện ở bên nhau thì thuận nước đẩy thuyền mà đáp ứng, hi vọng đoạn quan hệ này thật sự có thể từ giả biến thành thật.
Nhưng mà trong lòng cậu rất rõ ràng, cũng như việc hảo cảm của cậu đối với Phó Duy Diễn đến từ chính khuôn mặt của người sau, tình cảm của Phó Duy Diễn dành cho cậu, cũng quá nửa xuất phát từ sự ỷ lại trong sinh hoạt.
Hai loại tình cảm này đều không phải là tình yêu, nếu như tiếp tục phát triển, cậu thật ra là có khả năng sẽ trầm mê sa vào, mà Phó Duy Diễn thì lại rất dễ dàng tìm được thay thế phẩm. Ban đầu Dương Quýnh còn giữ trong lòng hy vọng may mắn, cho rằng lòng hảo cảm của đối phương đối với mình bắt nguồn từ nhiều phương diện hơn thế, vậy mà ngày hôm nay so sánh một hồi, bất kể là Phó Duy Diễn theo bản năng mà trả lời, hay là bà ngoại tận lực an ủi, cũng làm cho cậu cảm thấy ý nghĩ của chính mình về vấn đề này trước kia hoang đường đến cực điểm.
Dương Quýnh cười tự giễu, lại nhớ tới câu kia chính mình nói với Lôi Bằng hồi trước --
chờ thêm một nửa năm này nói sau đi, hình như là năm nay rất mấu chốt đối với Phó Duy Diễn.
Phỏng chừng đây là tiềm thức của chính cậu, để qua đi nửa năm mà Phó Duy Diễn cần nhất này rồi nói sau đi, nửa năm sau, ai mà biết rồi sẽ ra sao.
Dương Quýnh ngồi ở trên bậc thang một chốc lát, mới ban đầu mặt trời còn chói chang, ai ngờ không bao lâu sau, những cơn gió bất chợt nổi lên, mặt trời không biết từ lúc nào đã bị che khuất, bầu trời âm u đến tối sầm lại, lại thêm một lúc nữa, những hạt mưa nhỏ tí ta tí tách rơi xuống.
Lúc trời mới âm u, Dương Quýnh đã nhìn thấy một ngôi đình nhỏ hình lục giác giả cổ ở gần nơi bán vé, chỉ là khi đó cậu do dự, sợ Phó Duy Diễn lát nữa ra ngoài không tìm được người. Lúc này mưa bắt đầu xối xuống, trên lưng cậu còn đeo túi, bên trong chứa khăn mặt, khăn tắm và quần áo, cậu mới nhanh chóng phủi mông một cái đứng lên, chạy vào trong ngôi đình nhỏ.
Cậu không biết Phó Duy Diễn làm thủ tục vào ở cho bà ngoại phải mất bao lâu, cúi đầu tìm đến một góc yên tĩnh vắng người, lục túi lấy điện thoại ra đắn đo gọi điện thoại cho Phó Duy Diễn, đang mải suy nghĩ tìm từ, lại đột nhiên nghe có người sau lưng hô một tiếng: "Phó Duy Diễn! Bên này!"
Dương Quýnh sững sờ, theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy cách đó không xa có bóng người, lấy tay che trán, bước nhanh hướng về phía bên này.
Dương Quýnh bấy giờ mới phát hiện đằng sau mình cách mấy người nữa chính là Hàn Thao cùng Giang Chí Hoành, còn có vài người khác. Dương Quýnh lúc vừa mới tiến vào không chú ý đến bọn họ, nghĩ rằng trong lúc mình đang lục túi thì nhóm người này cũng lại đây tránh mưa.
Mắt thấy Phó Duy Diễn sắp đến rồi, vị trí Dương Quýnh đang đứng khá khó nhìn, cậu hơi một do dự, theo bản năng mà hướng ra đằng sau người bên cạnh tránh né, đưa lưng về phía đám người kia.
Hàn Thao đợi nhìn thấy Phó Duy Diễn vào được, không khỏi mừng rỡ hỏi: "Vừa nãy thấy ai trông như cậu, đúng thật là cậu rồi, sao cậu cũng tới đây?"
Phó Duy Diễn hơi gật đầu chào hỏi với những người khác, nói: "Đến đây đưa bà ngoại đi dâng hương."
Hàn Thao lại cười nói: "Hôm nay lúc tới tôi còn bảo với bọn họ là, chưa biết chừng lại đụng phải cậu đó."
Tim Dương Quýnh đập rộn lên, ở đăằng sau dỏng lỗ tai lên nghe, lại nghe Hàn Thao tiếp tục nói: "Nhớ lần trước chúng tôi đến đây, cũng là tầm này." Y dường như đang giải thích với những người xung quanh, nói với ngữ điệu thong thả: "Trước đây tôi cùng Duy Diễn tới đây, mấy chỗ này còn chưa xây xong, đường cũng không thông, chùa Bạch Mã cũng chỉ là một cái miếu cũ, bên trong vừa bẩn vừa lộn xộn, thứ gì cũng đều không có. Cậu xem, hiện tại cục du lịch quy hoạch nhiều chỗ, trùng tu cái miếu cũ kia, lấp vào mấy bức tượng Phật, lại xây dựng mở rộng, gầy dựng danh tiếng ra bên ngoài, sau đó hương khói lập tức cuồn cuộn ngày đêm không tắt."
Có người cười nói: "Âu cũng là chuyện tốt, công viên sinh thái được sửa chữa lại cũng kéo theo sự phát triển của khu vực xung quanh, trước đây bên này chính là một mảnh đất hoang, hiện tại cậu xem, mấy tòa nhà cao chót vót quanh đây đều được rao bán đến bao nhiêu tiền."
"Mấu chốt là mua không được, tôi tới đây một chuyến vẫn là ở lại một đêm trải nghiệm thử xem." Hàn Thao cười cười, quay mặt sang lại hỏi Phó Duy Diễn: "Đêm nay cậu cũng ở lại bên này chứ? Tự mình đặt phòng hay vẫn là..."
Phó Duy Diễn nói: "Là tặng kèm theo vé vào cửa, vé là bạn tôi kiếm cho."
"Ủa? Cậu ở bên kia à?" Hàn Thao nói giọng có chút tiếc hận: "Nghe nói nhà trệt bên kia điều kiện không quá tốt, tương đối nhiều muỗi, không phải cậu sợ côn trùng sao?"
Phó Duy Diễn không nói gì.
Hàn Thao lại hỏi: "Cậu đi một mình?"
"Không phải, " Phó Duy Diễn nói: "Tôi đi với Dương Quýnh, mới nãy..." Hắn vốn dĩ muốn nói mới nãy Dương Quýnh đứng đây chờ hắn, hiện tại không biết chạy đi đâu, ai ngờ hơi nghiêng người sang, đã nhìn thấy góc áo của Dương Quýnh.
Phó Duy Diễn từ lúc tiến vào đã đảo mắt ngó nghiêng ở nơi xa, hắn cho là Dương Quýnh có lẽ đã chạy đến chỗ khác, nào nghĩ tới người này lại ở ngay phía sau bọn họ, chỉ cách có vài bước.
Hàn Thao không phát hiện hắn có gì bất thường, chỉ ồ một tiếng, không tiếp tục nói chuyện. Mưa rơi bên ngoài dần nhỏ lại, Dương Quýnh vẫn một mực không quay đầu lại, Phó Duy Diễn cũng không lên tiếng. Không lâu sau có người ở trong đình mãi mà sốt ruột, thừa dịp mưa nhỏ lại lấy áo che đỉnh đầu chạy ra trước. Nhóm bạn của Hàn Thao cũng thương lượng đi trước, lái xe đến khu dừng chân làm thủ tục nhận phòng. Chỉ là Hàn Thao vẫn ngần ngừ thoáng đi đến trước mặt Phó Duy Diễn đứng, giọng điệu mang ý thương lượng: "Cậu theo chúng tôi đồng thời xuống núi đi? Nhỡ đâu mưa lại to lên thì sao."
Phó Duy Diễn liếc y một cái, chỉ phất phất tay.
Dương Quýnh vẫn đứng ở một chỗ khác bên trong đình, cậu tận lực ẩn giấu chính mình rất kỹ, mới đầu là theo bản năng mà trốn tránh, sau đó lại muốn xoay người, rồi lại sợ lúng túng, bởi vì cậu nghe được một đoạn đối thoại, tựa như là việc liên quan đến chuyện riêng tư của hai người kia, hơn nữa tình huống vừa vặn tương phản với những gì cậu được biết.
Cậu khe khẽ thở dài ở trong lòng, ban đầu thì ngóng trông
đám người Hàn Thao đi nhanh lên một chút, đợi đến khi người sau rủ Phó Duy Diễn theo cùng, cậu lại bất giác dỏng lỗ tai lên nghe. Cậu muốn biết là Phó Duy Diễn sẽ từ chối hay là sẽ đồng ý, nhưng mà cậu nghe nửa ngày, lại trước sau vẫn không nghe được bất cứ câu trả lời nào.
Dương Quýnh một lát sau, ước chừng những người kia đã đi xa, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn. Trong lòng cậu cho là Phó Duy Diễn đã đi rồi, cũng không còn chướng ngại gì mà quay đầu lại, liền không hề phòng bị mà bắt gặp tầm mắt của đối phương. Phó Duy Diễn ở ngay phía sau cậu, nghiêng mặt nhìn cậu, ánh mắt vô cùng chăm chú, biểu cảm lại dường như pha lẫn một chút trào phúng.
Dương Quýnh sững sờ, sau đó lại thấy ánh mắt của Phó Duy Diễn xoáy sâu vào mình một cái, rồi hắn quay người đi ra ngoài.
Hai người một trước một sau, lại lái xe một đường trong im lặng, đến nơi làm thủ tục nhận phòng. Phó Duy Diễn dừng xe, Dương Quýnh trong lòng than thầm một tiếng, biết rằng lúc này không thể tiếp tục ngậm miệng, vì vậy nói: "Lát nữa em vào làm thủ tục nhận phòng."
Phó Duy Diễn không lên tiếng, đưa ví tiền cho cậu.
Trong lòng Dương Quýnh như bị cái gì chặn lại, tiếp nhận ví tiền rút từ trong ra chứng minh thư của Phó Duy Diễn, lại ném trả lại cho hắn, sau đó cũng không thèm chờ hắn, tự mình mở cửa xuống xe, đeo túi đi thẳng đến trước quầy lễ tân.
Trước quầy lễ tân kia có mấy người đứng chặn, dường như thủ tục nhận phòng xảy ra vấn đề. Dương Quýnh đứng xếp hàng ở phía sau, mơ hồ nghe thấy hình như là có người dđặt phòng suite không thành công. Nhân viên lễ tân đang giải thích, người kia cũng rất phẫn nộ, còn nói muốn tìm giám đốc, còn nói có thể trả thêm tiền, nói chung dù như thế nào cũng không muốn ở phòng thường. Dương Quýnh không nhịn được mà bĩu môi, thầm nghĩ, người so với người thật đúng là so sánh người chết*, người này vì không được tiêu tiền mà ở đây tức giận, lại không biết ngày hôm qua lúc mình đặt phòng mà lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa.
*nguyên văn: 人比人真是比死人, câu này ý nói không nên so sánh người này với người kia, bởi vì mỗi người đều có ưu khuyết điểm riêng, giống như việc so sánh người chết với nhau là vô nghĩa. Cậu nghĩ tới đây lại không khỏi thổn thức, từ khóe mắt nhìn thấy Phó Duy Diễn cũng tiến vào ở đằng sau, lại có chút tức giận, nghĩ thầm quyết định đặt phòng suite còn không phải là vì người này, nhưng bây giờ thì sao, hai người chiến tranh lạnh, hờn hờn dỗi dỗi, chính mình cũng thật là điển hình của việc tiền mất tật mang.
Nhân viên lễ tân mắt thấy tình hình căng thẳng sắp leo thang, trong lòng Dương Quýnh đang phiền muộn, bèn không nhịn được mà cân nhắc phòng mình đặt ngày hôm qua bán lại cho người này.
Trước sân khấu người kia mắt thấy tình hình trận chiến muốn thăng cấp, Dương Quýnh tâm lý chính phiền muộn, không nhịn được cân nhắc đem mình ngày hôm qua xác định phòng thêm tiền bán cho người này được. Cậu đang bận nghĩ ngợi, cũng cảm giác bên cạnh có người đi qua, sau đó lại nghe một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu: "Thôi thôi, Hàn Thao nói không được thì mấy người chúng ta tạm chấp nhận thế đi. Hai gian thì hai gian vậy."
Dương Quýnh sửng sốt, ngẩng phắt đầu lên, vừa vặn chạm mặt với Giang Chí Hoành.
Giang Chí Hoành ngược lại là không quá ngạc nhiên, tươi cười với cậu.
Hai người lần trước ở trên máy bay nghĩ một đằng nói một nẻo mà khách khí với nhau một phen, trong lòng đều thầm nghĩ tại sao đối phương không nói chuyện, tốt xấu gì cũng đạt tới trạng thái hòa giải ở ngoài miệng. Giang Chí Hoành khuyên những người trước mặt rời đi, lúc chuẩn bị đi chào hỏi Dương Quýnh, hỏi cậu: "Em cũng ở lại bên này sao?"
Dương Quýnh nói: "Vâng. Trùng hợp ghê."
"Đúng vậy, " Giang Chí Hoành xua tay, chỉ tay phía trước nói: "Tụi anh đi trước, gặp lại sau."
Dương Quýnh gật đầu, đang muốn mở miệng nói, lại thấy Phó Duy Diễn không biết từ lúc nào đã đi tới, thô lỗ chặn ngang Giang Chí Hoành.
Dương Quýnh: "..."
Giang Chí Hoành cũng không biết tại sao, trợn mắt nhìn Phó Duy Diễn, không hề giống như bộ dạng lúc trước động một chút là muốn nói vài câu. Dương Quýnh thấy phía trước vừa vặn đến phiên chính mình làm thủ tục vào ở, cũng không để ý tới nữa, cầm chứng minh thư cùng điện thoại di động đi tới trước quầy.
Phó Duy Diễn nhìn Dương Quýnh đi, mới rũ mắt nói với Giang Chí Hoành: "Cách em ấy xa một chút."
Giang Chí Hoành cười lạnh một tiếng: "Em nào?" Lần trước Bà Giang ở nhà khóc lóc nửa ngày, cho đến lúc gã trở về đôi mắt đã khóc đến sưng lên. Giang Chí Hoành nhìn thế đương nhiên đau lòng, cho nên đặc biệt có góc nhìn không tốt về Phó Duy Diễn. Gã không nhịn được mà nói: "Tôi gần ai, xa ai, không cần anh phải dạy. Ngược lại là anh, không coi bề trên ra gì, độc mồm ác miệng, mới cần phải chú ý đúng mực một chút đi."
Phó Duy Diễn vừa nghe thế trái lại là nở nụ cười, nhìn Giang Chí Hoành một lúc, nói: "Ai bảo mẹ cậu già rồi mà không đứng đắn đâu. Làm trưởng bối phải ra dáng trưởng bối, bằng không thượng bất chính hạ tắc loạn*, cuối cùng dạy con cũng quá nửa có tật xấu."
*thượng bất chính hạ tắc loạn: người lớn tuổi, trụ cột trong một gia đình mà ăn ở không chính trực thì không dạy được con cháu => nhà dột từ nóc. Giang Chí Hoành làm sao có thể nói lại được hắn, tức thì bị chọc tức không nhẹ, mũi đều nhăn túm lại.
Phó Duy Diễn chờ người ta tức đến sắc mặt xanh tím mà bỏ đi mất, trong lòng mới coi như thoải mái hơn một chút.
Lát sau Dương Quýnh làm xong thủ tục nhận phòng quay trở về, hắn tiếp nhận thẻ phòng và chứng minh thư xong liền đi về phía khu nhà trệt, đi ra hai bước, người phía sau lại không cùng đi theo.
Trong tay Dương Quýnh nắm một tấm thẻ phòng khác, đưa mắt nhìn hắn không nhúc nhích. Phó Duy Diễn kinh ngạc, lại cúi đầu xuống nhìn tấm thẻ từ trong tay, mới phát hiện ra Dương Quýnh thuê chính là phòng suite.
Ban nãy đám Giang Chí Hoành kia tranh chấp hắn đều nghe được, hôm nay tình trạng phòng trống khan hiếm, phòng suite đã hết trước, một gian cũng không còn. Người kia hẳn là trước tiên tìm đại lý, vừa mới được báo cho là mình bị overbook, trong số đơn đặt phòng của gã có một đơn không có hiệu lực, cho nên mới xảy ra tranh chấp. Phó Duy Diễn không ngờ Dương Quýnh thế mà có thể giành được phòng, trong lòng tính toán đại khái, cũng đoán được đối phương chắc hẳn là đã định sẵn từ ngày hôm qua rồi.
*overbooking: overbooking trong khách sạn là tình trạng bán phòng vượt quá số lượng phòng có sẵn, để đề phòng trường hợp khách đặt phòng rồi mà không đến. Hôm qua hắn nói muốn ở phòng suite chỉ là thuận miệng nhắc tới, không nghĩ tới Dương Quýnh thế mà lại thật sự quyết tâm chiều theo hắn, còn cố ý giấu diếm không cho hắn biết, đoán chừng là đang chờ cho hắn một niềm vui bất ngờ đây.
Muốn đến phòng suite còn phải tiếp tục đi tiếp lên núi, Phó Duy Diễn liền đi khởi động xe, hắn vừa mới trút bực bội lên Giang Chí Hoành, lại được chuyện Dương Quýnh xác định phòng suite làm cho ấm lòng, trong lòng liền cân nhắc làm thế nào tìm được đề tài mở miệng.
Thế nhưng lúc này hắn muốn nói chuyện, Dương Quýnh lại biến thành một cái hồ lô cưa miệng.
Phó Duy Diễn xoắn xuýt trong lòng suốt một đường cũng không tìm được đề tài. Cuối cùng mãi cho đến lúc lái xe vào bãi đậu xe của khu phòng suite, hắn không cẩn thận quẹt phải một tảng đá bên cạnh, tức khắc chuyện bé xé ra to, xuống xe xót của mà lớn tiếng kêu gào.
Dương Quýnh bị phản ứng của hắn làm cho giật mình, theo bản năng cũng xuống xe đi theo kiểm tra, ai ngờ vừa vòng qua xem thử, xe kia không có đến một vết xước.
Phó Duy Diễn lại trợn mắt nói dối: "Em xem, bánh xe của anh sắp bị cọ đến trầy rồi đây này, xót chết đi được." Hắn nói xong còn tấm tắc xuýt xoa, khom lưng nhìn trái nhìn phải.
Dương Quýnh suýt nữa thì hoài nghi thị lực của chính mình xuất hiện vấn đề, cậu không nhịn được cau mày đến nhìn cho kỹ, nhìn kiểu gì cũng không thấy có chỗ nào bị trầy. Phó Duy Diễn còn ở kia ngó nghiêng, Dương Quýnh chịu không nổi, lẩm bẩm: "Trầy ở đâu?"
Phó Duy Diễn cọ xát bánh xe một chút rồi quay mặt sang, nhìn cậu nói: "Bây giờ thì chưa trầy, nhưng mà đụng lần nữa là trầy á!"
Dương Quýnh: "!!!" Ngụy biện cái kiểu gì đấy?
Phó Duy Diễn nói: "Bánh xe Continental có khả năng chịu mài mòn kém, lần trước anh đi quẹt phải gờ vỉa hè bị hỏng bánh, phải đổi cái mới rồi đấy. Đau lòng chết được."
Hắn tỏ vẻ oan ức, Dương Quýnh không nhịn được nói: "Đau lòng chết cũng là chuyện của anh, sáng sớm nay không phải đã bảo anh lái chiếc ngày thường hay đi kia sao, anh lại không nghe, nằng nặc phải lái chiếc này."
Phó Duy Diễn nói: "Chuyện này chẳng phải là vì em sao?"
Dương Quýnh chấn kinh rồi: "Liên quan gì đến em??"
"Anh bởi vì có thời gian ở bên em lâu hơn một chút mới thay ca tới đây chứ sao," Phó Duy Diễn nói: "Em dám bảo không phải là vì em đi."
Dương Quýnh bị lý lẽ ngụy biện của hắn chọc tức đến sôi máu, xoay người rời đi. Phó Duy Diễn tay lanh mắt lẹ mà giữ chặt cậu lại.
Dương Quýnh giãy không ra, mất kiên nhẫn nói: "Anh buông ra!"
Phó Duy Diễn: "Không buông!"
"Sao anh lại phiền phức như vậy hả!" Dương Quýnh nói: "Anh muốn làm gì? Tâm tình không tốt không nói lời nào chính là anh, tâm tình tốt không có việc gì đi gây sự cũng là anh, như thế nào cũng đều là anh đúng, được chưa? Anh buông em ra!"
Phó Duy Diễn dùng sức, kéo người đến trước mặt nói: "Không buông, vốn dĩ là anh đúng, có ai như em không, so sánh anh với người yêu cũ."
"..." Dương Quýnh cảm thấy người này vô sỉ đến phát bực, rõ ràng là chính hắn hỏi, bây giờ lại bật ngược.
Cậu bị Phó Duy Diễn đặt trên cửa xe, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn hắn.
Phó Duy Diễn ở trên cao nhìn xuống, nhìn cậu hầm hừ hỏi: "Em nói thật đi, là người yêu cũ của em tốt hay là anh tốt."
Dương Quýnh tức đến buồn cười, không giãy dụa nữa, cũng ngước mặt lên nhìn hắn: "Vậy anh nói đi, anh rốt cuộc đã đến đây bao giờ chưa?"
"..." Phó Duy Diễn giở giọng lấp liếm, nói: "Từ lúc xây xong thì chưa từng đến."
"Há, " Dương Quýnh cũng học theo răm rắp, trả lời: "Hồi trước tự nhiên là người yêu cũ tốt."
Phó Duy Diễn thoáng sửng sốt, trước đây hắn không hỏi nhiều, hoặc là hỏi qua rồi mà ấn tượng không sâu, lúc này nghe được đáp án mới thấy khó chịu, không nhịn được mà hỏi: "Ngoài Giang Chí Hoành ra em còn có người yêu cũ nào khác?"
Dương Quýnh thuận miệng chém gió: "Nhiều chứ, mỗi năm em đổi một người. Đến bây giờ đã có thể lập nên một đội bóng đá." Cậu nói xong hít sâu một hơi, nửa thật nửa giả nói: "Em cũng là có người thích."
Phó Duy Diễn: "..."
Dương Quýnh: "..."
Hai người nhìn nhau vài giây, Dương Quýnh chợt nhớ tới câu nói kia của bà ngoại lúc sáng sớm, đã nghèo còn sĩ diện, càng không có thì nổ càng tợn. Trong lòng cậu bỗng dưng cảm giác hơi khó chịu, mím môi dời tầm mắt đi.
Nào ngờ Phó Duy Diễn lại buông cánh tay cậu ra, chuyển sang nắm chặt bờ vai cậu, sau đó nghiêng mặt sang một bên, dí sát vào bên tai cậu nói: "Anh biết... Có anh rất thích."
Trái tim Dương Quýnh phanh cái két lại, như là bị nhấn nút tạm dừng.
Cậu giương mắt nhìn Phó Duy Diễn, trong đầu một mảnh hỗn loạn, lại thấy Phó Duy Diễn càng lúc càng ghé lại gần, càng lúc càng ghé lại gần...
Ngay khoảnh khắc đôi môi hai người sắp tiếp xúc, Dương Quýnh đang định nhắm mắt, liền thấy Phó Duy Diễn khựng lại một chút, lùi ra.
Dương Quýnh: "???"
Cậu tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Phó Duy Diễn, ai ngờ người sau lại sờ lên miệng, nhìn cậu nói giọng lên án: "Em ghét bỏ kỹ thuật hôn của anh không tốt, anh cũng có bóng ma trong lòng."
===========================================
Editor: Sắp có nước thịt cừu để húp cả nhà ei =))