Phó Duy Diễn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trong lòng Dương Quýnh buồn cười, mắt thấy sắp đến nơi rồi, chỉ lắc đầu cười.
Lần này quy mô của triển lãm xe rất lớn, triển lãm trong nhà đã có bảy khu, bên ngoài còn có mấy quảng trường nhỏ. Dương Quýnh lần trước đến đây cưỡi ngựa xem hoa nhìn thoáng qua, phần lớn thời gian cùng Lôi Bằng là chỉ xem đến các loại xe từ mười vạn trở xuống, bởi vậy cũng không cảm thấy quá thú vị. Lần này trở lại, ở bên người nhiều ra một Phó Duy Diễn bầu bạn, tiền trong túi cũng dư dả, cậu nhất thời cảm thấy có tự tin, bắt đầu chậm rãi đi dạo quanh cùng Phó Duy Diễn, tùy tiện ngắm nghía cho đủ.
Hai người vừa đi vừa nhìn, phút chốc cảm thấy xe này không tồi, hình thức ưa nhìn, không gian phía sau cũng lớn, chốc lát lại cảm thấy càng thích màu sắc của chiếc kia, lượng xăng tiêu hao cũng kinh tế.
Nhiều doanh nghiệp tham gia triển lãm, cường độ ưu đãi mà các nhãn hàng đưa ra đều rất lớn, hai người nhất thời chọn đến hoa mắt.
Phó Duy Diễn mua sắm phóng tay, thấy Dương Quýnh rất thích xe Volkswagen, còn xếp hàng thật dài đi trải nghiệm, chờ tới sau khi người thật hào hứng ra ngoài rồi liền hỏi: "Thế nào, thích sao?"
Dương Quýnh thích hãng xe này từ rất lâu, ngày hôm nay rốt cuộc chạm được vào, nhìn chiếc nào cũng đẹp, hưng phấn đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nói: "Thích."
Phó Duy Diễn gật đầu, liền muốn hạ quyết định: "Vậy thì mua thôi."
Dương Quýnh bị hắn làm cho sợ hết hồn, vội kéo người lại, giải thích: "Loại này hơi đắt một xíu, vượt mức dự toán. Em tính toán giá dỡ lên bờ* tốt nhất khống chế trong vòng hai mươi, mấy chiếc này tiền xe không thôi đã hai mươi."
*
giá dỡ lên bờ (tiếng Anh: landed cost): tổng chi phí của toàn bộ quá trình hàng hóa từ nhà máy đến tay người mua, bao gồm cả giá sản phẩm, phí vận chuyển, phí bảo hiểm, vv. Cậu vẫn là tay lái mới, lại chỉ là mua một chiếc dùng thay đi bộ, hai mươi vạn đã coi như là ưu đãi to lớn nhất đối với chính mình.
Phó Duy Diễn lại không nghĩ như vậy, kiên trì nói: "Thích thì mua chứ." Hắn nói xong cũng nhìn ra Dương Quýnh không nỡ lòng tiêu tiền, tiến đến ghé vào sau tai người ta nhỏ giọng nói: "Nhà mình lại chẳng phải không có tiền, hửm, thích cái nào thì quyết cái đó, ông xã đều thỏa mãn em!"
Dương Quýnh: "..."
Cậu bị hơi thở của Phó Duy Diễn phả vào lỗ tai nóng lên, vội cười né tránh, cạn lời mà liếc xéo hắn một cái: "Xem anh ghê gớm chưa kìa."
Lời nói của Phó Duy Diễn rõ ràng cho thấy đang đùa bỡn ve vãn với cậu, Dương Quýnh không xem là thật, lôi kéo người tiếp tục đi phía trước xem. Thế nhưng chờ đến một lát sau nữa, nhìn đến mấy chiếc khác, cậu mới phát hiện Phó Duy Diễn có vẻ như là nghiêm túc.
Dương Quýnh chỉ cần cảm thấy thích, đứng ở bên cạnh lâu hơn một lát, liếc mắt đến lần thứ hai, Phó Duy Diễn liền cổ vũ nói: "Mua mua mua."
Dương Quýnh nhìn hắn: "Có thể nào nhìn giá rồi hẵng nói chuyện không, cái này hơn ba mươi đó."
Phó Duy Diễn bèn lời ít ý nhiều mà nói: "Có tiền mờ." Còn uốn lưỡi âm "ơ" ở cuối cùng*.
*nguyên văn: 儿 đọc là er, nên uốn lưỡi là ở âm r í. Lại ngó quanh thêm một chốc nữa, gặp phải một chiếc hơn bốn mươi, hắn vẫn nói như thế: "Mua mua mua, không sao, anh có tiền!"
Y hệt như một tên nhà giàu mới nổi.
Dương Quýnh mới đầu còn tích trữ tâm tư trêu hắn, nói phải không đó, vậy mua nha, anh đi trả tiền đi. Ai dè Phó Duy Diễn thật đúng là nghiêm túc nghe theo, xoay người liền tìm nhân viên hỏi xem có hàng sẵn hay không.
Dương Quýnh cuối cùng đành phải dở khóc dở cười mà túm người lại, suy nghĩ một chút, cũng không đi lung tung ngó nghiêng khắp nơi, thời gian của mình vốn dĩ lại ít, hai người cũng không ăn trưa, dứt khoát bữa trưa cũng không ăn, thẳng thắn sớm chọn cho xong sớm tính tiền. Cậu lôi kéo Phó Duy Diễn thẳng một đường đến vài chiếc xe mà trước đây mình từng vì phòng hờ mà tìm hiểu qua để so sánh.
Kinh nghiệm của chính cậu không đủ, may mà ở bên cạnh có Phó Duy Diễn là tay lái lâu năm, săm soi tỉ mỉ hơn cậu nhiều, hỏi cũng nhiều thứ. Cuối cùng hai người gạch bỏ loại trừ, chỉ còn hai chiếc phân vân qua lại.
Hai chiếc xe này một chiếc là xe Nhật, một chiếc là xe Đức, giá tiền không chênh nhau nhiều lắm, động cơ cũng tương đương, hai gian hàng triển lãm còn ở sát bên.
Dương Quýnh rất thích thiết kế và màu sắc của chiếc xe Nhật, cảm thấy màu cam sáng sủa cũng khí phách, hơn nữa không gian trong xe lớn, so với chiếc kia Phó Duy Diễn bây giờ đang đi còn rộng hơn một chút, về sau nếu như mình không đóng phim ở nhà nghỉ ngơi, còn có thể đưa đón Phó Duy Diễn đi làm, hắn ngồi hàng ghế sau cũng không chật chội.
Trước kia bà Phó nói với cậu tuy rằng không xuôi tai, nhưng sau đó cậu suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Phó Duy Diễn sau mỗi lần trực ban có chút quá mệt mỏi, liên tục ba mươi mấy tiếng đồng hồ làm không nghỉ, lại còn lái xe về nhà thì quả thật nguy hiểm.
Thế nhưng con người cậu vẫn luôn có một chút tư tưởng yêu nước, những năm qua mua đồ nếu như có thể không mua hàng do Nhật Bản sản xuất thì sẽ không mua, hiện tại nếu không phải chiếc xe kia thật sự hợp ý cậu cũng sẽ không do dự.
Phó Duy Diễn đi qua đi lại giữa hai bên gian hàng triển lãm, thấy Dương Quýnh dành thời gian ở bên chiếc xe Nhật càng nhiều hơn, trong lòng cũng rõ ràng, mở lời đề nghị: "Vậy thì mua cái này thôi."
Dương Quýnh liếc nhìn quầy bán hàng cách đó không xa, quay mặt sang lặng lẽ nói với hắn: "Em vẫn luôn bài trừ hàng Nhật Bản đây."
Phó Duy Diễn ngẩn người, cũng nghĩ tới, trước đây Dương Quýnh trên WeChat từng chuyến phát các loại ngôn luận yêu nước, hắn còn từng khịt mũi coi thường, cảm thấy người này thật là anh hùng bàn phím yêu nước*. Thế nhưng kể từ khi hai người ở chung một chỗ, rất ít khi có đề tài ở phương diện này, hắn cũng quên mất vụ đó.
*nguyên văn: 小粉红, tiểu phấn hồng, từ này lần đầu tiên xuất hiện trên diễn đàn Tấn Giang, vì giao diện website màu hồng và phần lớn người dùng là nữ, sau này mở rộng thành khái niệm để chỉ những thanh niên yêu nước sinh sau 1990 hay có những hành động quá khích, dùng internet để bày tỏ lòng yêu nước cực đoan, tổ chức các buổi biểu tình, bài trừ các nước khác ngoài TQ. Phó Duy Diễn chặc lưỡi một tiếng, rất không cho là đúng: "Không phải chỉ là con xe thôi à. Em mua xe gì bên trong cũng đều có linh kiện Nhật Bản sản xuất, bài trừ nổi sao."
Dương Quýnh lại có chút bướng bỉnh, vốn đang do dự, nghe hắn nói thế lập tức không suy tính, kiên trì nói: "Không được, đây cũng coi như là hàng tiêu dùng số lượng lớn. Còn lâu mới làm giàu cho bọn họ."
Cậu cũng biết quan niệm của hai người ở phương diện này không phù hợp, suy nghĩ một chút cũng không nhiều lời với Phó Duy Diễn, dứt khoát vung tay đi sang gian hàng bên cạnh.
Phó Duy Diễn đi theo sau bó tay nói: "Ha, lúc anh chưa khuyên em thì em còn do dự, làm sao vừa khuyên xong, em ngược lại lập tức hạ quyết định rồi."
"..." Dương Quýnh nhoẻn cười: "Em và anh tam quan khác biệt nhiều, sợ bàn đến lại trở mặt."
Phó Duy Diễn không nhịn được đi theo sau, vỗ mông cậu: "Coi em chính trực chưa kìa, bất cứ lúc nào cũng phải giống như đánh bom cảm tử ấy." Suy nghĩ một chút lại buồn nôn hỏi: "Em đều nói tam quan của hai ta không hợp, thế làm sao mà vẫn thích anh?"
Kể từ sau khi về nước hắn vẫn luôn bám vào một điểm này hỏi tới hỏi lui. Dương Quýnh cả ngày nghe mãi giọng điệu này cũng không nhịn được cảm thấy phiền, lườm hắn một cái nói: "... Anh đủ chưa hả."
"Sắp rồi, " Phó Duy Diễn không nghe được đáp án mong muốn thì chưa từ bỏ ý định, hỏi tới: "Vậy đổi cách nói, Dương Ái Quốc, em nói là quốc gia quan trọng hay là anh quan trọng?"
"..." Dương Quýnh không chút nghĩ ngợi nói: "Quốc gia."
Phó Duy Diễn: "..." Hắn trợn to mắt nhìn Dương Quýnh, Dương Quýnh bày ra vẻ mặt nghiêm túc quay đầu nhìn hắn, hai người nhìn nhau trong chốc lát.
Phó Duy Diễn ho khan một chút, tự tìm cho mình bậc thang đi xuống: "Ồ đúng không, anh cũng cảm thấy như vậy, không có quốc gia thì làm gì có anh."
Dương Quýnh: "..." Cậu cảm thấy buồn cười, thấy Phó Duy Diễn nghĩ một đằng nói một nẻo, cố ý hỏi hắn: "Vậy anh đây là nghĩ thông suốt rồi? Về sau cùng nhau bài trừ hàng Nhật với em?"
Phó Duy Diễn gật đầu, cười khà khà: "Chờ dùng hết hàng tích trữ trong nhà đi. Dùng hết đổi qua Âu Mỹ."
Hắn lúc nói lời này vừa vặn thoáng nhìn lối vào ở phía xa, Dương Quýnh không xử lý được thông tin, đang muốn hỏi hắn có ý gì, lại thấy sắc mặt hắn khẽ biến. Dương Quýnh thoáng sửng sốt, cũng muốn quay đầu nhìn, lại bị Phó Duy Diễn kéo lại.
Sắc mặt Phó Duy Diễn như thường nhìn cậu, thật giống như tia cảnh giác vừa rồi chỉ là ảo giác trong nháy mắt.
Dương Quýnh giương mắt nhìn hắn, lại bị Phó Duy Diễn đẩy đi về phía trước hai bước.
Phó Duy Diễn nói: "Ban nãy hình như người kia nói có hàng sẵn, em đi hỏi thêm lần nữa, xem lúc nào sớm nhất có thể chạy thử xe."
Dương Quýnh ồ một tiếng, cũng nghĩ đến chính sự, vội đi về phía trước. Đi được hai bước nhìn hắn không theo cùng, có
chút buồn bực: "Anh không đi với em?"
Phó Duy Diễn phất tay nói: "Em đi trước đi, anh đi vệ sinh xong tới liền."
Dương Quýnh không nghi ngờ hắn, vừa thấy Phó Duy Diễn chuyển hướng liền quay đầu trở lại vội vã đi qua.
Phó Duy Diễn ngược dòng người đi tới vài bước, cũng không phải đi toilet, mà là đi thẳng tới chặn lại đường đi của một người-- hắn mới nãy giương mắt nhìn nơi kia một chút, vừa khéo nhìn thấy hai người quen, một là Từ Chí, một người khác là mẹ của Giang Chí Hoành.
Phó Duy Diễn từ sau lần trước chơi bà Giang một vố, cũng không có ý định lại tiếp xúc với bà, không để trong lòng. Thế nhưng Từ Chí vừa vào cửa đã nhìn thấy bên này, liền thẳng tắp đi về phía bọn họ, hắn lại không thể không cảnh giác.
Phó Duy Diễn chặn ngang giữa đường, Từ Chí ngẩng đầu nhìn thấy, ngẩn người, lại thoải mái chào hỏi hắn: "Ấy, là anh à, tôi vừa mới thấy ai trông như hai người, đang định đi qua chào hỏi đây."
Lá chắn đề phòng của Phó Duy Diễn toàn lực triển khai, trên mặt lại lộ ra nghi hoặc, giả vờ mờ mịt hỏi: "Anh là?"
Từ Chí thoáng sửng sốt, không rõ nguyên do nói: "Tôi là Từ Chí, còn từng đến nhà các anh ăn tiệc ấm nồi." Phó Duy Diễn tỏ vẻ mờ mịt, như thể chưa từng thấy gã, làm cho hắn cũng không nhịn được hoài nghi là mình nhận lầm người.
Từ Chí lại nói: "Tôi là bạn của Dương Quýnh, anh... quên mất?"
Phó Duy Diễn nhíu chặt lông mày, lúng túng cười, áy náy nói: "Thật ngại quá, hình như là... có chút ấn tượng." Hắn nói đến vô cùng miễn cưỡng, cách vài giây lại nói: "Dương Quýnh ấy à, bạn bè rất nhiều, mấy người gần gũi qua lại tôi đều khá quen thuộc, những người khác thì, có lẽ nguyên nhân công việc của em ấy, quen biết nhiều người lại hỗn tạp, giao tình không sâu thì em ấy sẽ dứt khoát không giới thiệu với tôi."
Từ Chí nghe thấy không đúng, cái gì gọi là nhiều người lại hỗn tạp, còn giao tình không sâu? Có điều một lát sau gã cũng hiểu được, thầm nghĩ nói linh tinh gì thế, lễ cưới các người tôi từng đi, tiệc ấm nồi nhà mới tôi cũng đi luôn rồi, anh còn ngăn không cho tôi tiến vào phòng Dương Quýnh, vì chuyện đó mà thiếu chút nữa đánh nhau với tôi... Bây giờ lại giả vờ mất trí nhớ chọn lọc cái gì đây?
Thế nhưng đại khái gã cũng rõ ràng ý đồ của Phó Duy Diễn, đàn ông mà, đều có chút dục vọng chiếm hữu, huống chi chính mình quả thật từng có ý với Dương Quýnh, thậm chí suýt chút nữa ngả bài với người ta bắt đầu phát triển "tình bạn vĩ đại".
Tuy rằng Hứa Thụy Vân lúc sau nói cho gã biết hai người này quả thật là hôn nhân hình thức, mà Từ Chí lại cảm thấy, hiển nhiên là ngay từ đầu Phó Duy Diễn đã coi là thật.
Gã vốn dĩ muốn đi qua chào hỏi hai người, cũng không ý tưởng gì khác, lúc này bất thình lình bị người xem như ăn trộm mà phòng bị, còn chặn đứng nửa đường, nhất thời trong bụng nảy sinh ý nghĩ xấu, tỏ vẻ kinh ngạc với Phó Duy Diễn: "Ồ! Thế sao? Dương Quýnh chưa từng nhắc đến tôi với anh sao?"
Phó Duy Diễn nghiêm túc gật đầu nói: "Đúng vậy đúng vậy."
Từ Chí cũng cười gật đầu, bổ xuống một đao: "Khả năng là sợ anh hiểu lầm đấy mà, dù sao tôi cũng đã từng theo đuổi cậu ấy."
Phó Duy Diễn: "!!" Hắn tuy rằng cố hết sức khống chế, thế nhưng vẫn không tránh được để lộ ra một điểm biến hóa nhỏ bé trong biểu cảm.
Từ Chí nhìn ở trong mắt, lại bất động thanh sắc bổ sung: "Tuy rằng cuối cùng hai chúng tôi tiếc nuối bỏ lỡ, thế nhưng giao tình cũng cũng không tệ lắm, dù sao hai chúng tôi sở thích tương đồng, tam quan gần gũi, tán gẫu được với nhau đủ thứ trên đời."
Phó Duy Diễn: "!!" Cái vụ "tam quan" này thật sự là đâm chọc buồng tim, ban nãy Dương Quýnh mới vừa đóng dấu mộc là tam quan của hai người bọn họ không nhất trí.
Thế nhưng thua người không thua trận, Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút, tiếp lời: "Phải không đó? Dương nhà chúng tôi chưa bao giờ đàm luận cùng tôi những thứ này."
Từ Chí cho rằng mình chiếm được một chút ưu thế, lại nghe Phó Duy Diễn nói bổ sung: "Hai chúng tôi chỉ cần ở chung một chỗ, chỉ toàn lo ăn với chơi, em ấy đặc biệt thích thay đổi món ăn liên tục, cơm canh phong phú, chỉ sợ tôi bị đói. Tôi hơi mệt một chút em ấy cũng đau lòng, suốt cả ngày chỉ bận rộn chăm sóc tôi, không rảnh suy ngẫm mấy thứ phù phiếm hão huyền đó."
Sở thích tam quan đều bị hắn nói thành phù phiếm hão huyền, Từ Chí trong lúc nhất thời lại không biết làm sao để phản bác.
Phó Duy Diễn thấy thế có chút đắc ý, Từ Chí suy nghĩ một chút, lại cười nói: "Hẳn là thế, tôi cũng cảm thấy điểm này của Dương Quýnh rất tốt, vừa ôn nhu lại săn sóc, cũng rất có năng lực suy nghĩ cho người khác."
Phó Duy Diễn đắc ý nói: "Chứ sao nữa." Nói xong lại bổ sung: "Hơn nữa nồi nào úp vung nấy, tụi tôi quả thật là một đôi trời sinh."
Từ Chí không nhịn được dùng vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn hắn.
Lúc trước Phó Duy Diễn và Dương Quýnh tổ chức hôn lễ, gã chỉ là đi qua góp cho đủ quân số, từ xa nhìn lại cho rằng người nọ là phong cách quý tộc cao lãnh, ưu nhã cao quý thận trọng. Sau đó đi tiệc ấm nồi nhà mới của bọn họ bị Phó Duy Diễn ngăn cản không cho tham quan phòng mới, gã cũng không để ý, chẳng qua là cảm thấy tính khí của người này hơi nóng nảy, hơn nữa còn có chút bất chấp lý lẽ. Ấy vậy mà Từ Chí dù thế nào cũng không nghĩ tới, có ngày lại gặp được một mặt khác của người này-- tự luyến, không biết xấu hổ.
Từ Chí: "..." Quả thật lần sau so với lần trước càng thêm choáng.
Gã cảm thấy hai người có chút bất đồng quan điểm, cũng không muốn tiếp tục hàn huyên cùng đối phương, dù sao ý đồ của Phó Duy Diễn lại không thể rõ ràng hơn, mà gã cũng không nhất định phải chào hỏi Dương Quýnh.
Từ Chí trầm tư trong chốc lát, cuối cùng cười khách khí, thuận miệng nói: "Há, phải không, hai người là đến xem xe chứ hả?" Gã vốn dĩ muốn nói vậy thì không quấy rầy, tôi còn hẹn người có việc, mà nói còn chưa dứt lời, bất thình lình vừa ngước lên, lại thấy không biết từ lúc nào Dương Quýnh đã chú ý tới bên này, có vẻ như sắp đi qua đây.
Từ Chí hơi suy nghĩ, lập tức sửa miệng, nói với Phó Duy Diễn: "Có chiếc nào vừa ý sao? Đúng lúc tôi có quen biết quản lý của hai cửa hàng 4S, nếu mua xe nước Đức nói không chừng có thể hỏi giúp hai người một chút, tính giá ưu đãi."
Lúc gã nói lời này Dương Quýnh đã chạy tới bên cạnh hai người. Từ Chí làm bộ mình chưa thấy gì hết, đang chờ Phó Duy Diễn mắc câu -- nếu như Phó Duy Diễn nói không cần hỏi, vậy Dương Quýnh với tính cách đó nhất định sẽ lên tiếng nói chuyện. Nếu như Phó Duy Diễn nói vậy nhờ anh... Từ Chí suy nghĩ một chút, chính gã vốn là không có ác ý gì, cùng lắm cứ đi hỏi thử cho bọn họ, có thể tiết kiệm một chút cũng được.
Tuy nhiên mặc kệ thế nào, đằng nào chính mình cũng hệt như con nít ranh đứng ở đây cùng người đối chọi từ nãy đến giờ, kiểu gì cũng phải ăn miếng trả miếng một phen.
Từ Chí suy tính đâu ra đấy, tươi cười nhìn Phó Duy Diễn.
Ai ngờ Phó Duy Diễn ngừng một chút, lại nói: "Ồ, chúng tôi đến đây để ăn thận xào."
Từ Chí: "???"
Phó Duy Diễn sờ mũi cười tươi rói, nụ cười vừa ngọt ngào vừa muốn ăn đòn, cố tình người này còn cố ý bày ra dáng vẻ ngượng ngùng, che miệng ho khan một chút nói: "Tuổi trẻ mà đành chịu thôi, cứ không tiết chế được. Tôi thì chẳng có việc gì, chỉ sợ Dương nhà chúng tôi không chịu nổi, ảnh hưởng thân thể. Ở đây có một quán ăn trong nhà làm món thận rất nổi danh, hôm nay chúng tôi đến đây là để ăn thận."
Hắn không biết người "đến để ăn thận" đã đứng ở phía sau, còn cố ý bổ Từ Chí thêm một dao, nói: "Hầy, đến sớm không bằng đến đúng lúc, hay là anh cũng đi ăn với chúng tôi?" Nói xong một tràng, không đợi người ta trả lời, chính mình đã bỗng dưng sực tỉnh nói: "Ồ ồ thật ngại quá, tôi quên mất, anh có cần đâu."
========================================================
Editor: Đồ Nhật chỉ có tốt và đắt chứ không chê được gì đâu Quýnh Quýnh ơi =)))