Kỳ Lạc đứng trước chậu gỗ, nhìn nha hoàn trái phải một chút, "Các ngươi đều đi ra ngoài trước đi, ta không quen tắm rửa có người nhìn.
"
"Vâng, công tử.
" Bọn nha hoàn lui xuống, "Công tử nếu có chuyện, chỉ cần phân phó nô tỳ.
"Kỳ Lạc gật gật đầu, nhìn bọn nha hoàn lui ra ngoài, mình theo sát họ tới cạnh cửa, chốt chặt cửa xong mới thoải mái thở một hơi, quay về nơi đặt chậu gỗ.
Hít vào một hơi, Kỳ Lạc nhíu chặt lông mày, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên vết thương nơi đầu vai, Bây giờ bị người khác xem như nam nhân, có lẽ cũng là một chuyện tốt, vô luận như thế nào cũng phải giữ lấy bí mật này, chờ chữa khỏi thương thế, liền đi tìm Lạc Tử Dạ, rời đi địa phương quỷ quái này.
"Vừa nghĩ đến đây, Kỳ Lạc nhịn đau giải khai y phục trên người, tự nhủ một tiếng, "Thật sự là không may, đúng là không nên mặc quần áo của con ma chết sớm trong lịch sử này, xém tí là làm kẻ chết thay cho hắn!Thân thể băng lãnh được ngâm trong nước ấm áp, Kỳ Lạc cẩn thận khăn treo trên vách chậu gỗ nhẹ nhàng tẩy rửa vết máu xung quanh vết thương trên vai, "Lạc Tử Dạ, cô nhất định phải hảo hảo còn sống, chờ tôi.
"Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện chỉ có dung nhan Tử Dạ, Kỳ Lạc nhịn không được khóe môi hiện lên ý cười.
Ánh trăng thê lương, hàn phong quét tới, đêm đông ở bắc địa, dù cho trên trời trăng sáng lờ mờ, thế nhưng vẫn luôn tràn đầy hàn ý.
Kỳ Lạc thay một bộ áo lông dài màu nâu nhạt, chải kỹ búi tóc, chậm rãi đi theo nha hoàn tới tiểu đình nơi hậu viện.
"Ngươi đã đến?" Linh Ca tự rót tự uống, đột nhiên mở miệng hỏi.
Kỳ Lạc gật gật đầu, học theo diễn viên trong mấy phim cổ trang, hai tay ôm quyền, "Tạ ơn ân cứu mạng của Vũ Văn cô nương.
"Linh Ca chỉ lắc đầu cười lạnh, vỗ vỗ ghế gỗ bên cạnh, ra hiệu Kỳ Lạc ngồi xuống đó.
Kỳ Lạc đi tới bên cạnh Linh Ca, ngồi xuống, "Tạ ơn.
"Linh Ca bất đắc dĩ cười một tiếng, "Mệnh của ngươi, ta có thể cứu, thế nhưng mệnh của ta, ta cũng không cứu được.
"Kỳ Lạc nhíu mày, "Sao lại nói vậy?"Linh Ca nặng nề thở dài, uống xong một chén rượu, "Không nói cũng được, mau mau ăn chút gì, đây, trời lạnh, uống chút rượu nóng ấm người.
" Nói xong, Linh Ca đã giúp Kỳ Lạc rót đầy một chén rượu.
"Ngươi cứu mạng ta, ta nên báo đáp ngươi mới phải.
Kỳ Lạc nghiêm mặt gật đầu, đón lấy chén rượu trong tay nàng, "Nữ hài tử vẫn nên ít uống rượu một chút, rượu vào hại thân.
Linh Ca có chút giật mình nhìn nàng, "Ồ? Thật sao?"
"Vâng!" Kỳ Lạc trịnh trọng gật đầu, "Nếu có khó xử gì, ngươi liền nói với ta, ta dù nói thế nào cũng là cảnh! " Kỳ Lạc hoảng sợ im tiếng, cười nói, "Nói thế nào, ở quê hương của ta, ta cũng được xem là người trong nha môn, bảo hộ bách tính, là chức trách của ta.
"Linh Ca tràn đầy thâm ý nhìn đôi mắt Kỳ Lạc, chưa từng có ai có đôi mắt bình lặng như nàng, cũng không có ai quan tâm tới nàng uống bao nhiêu rượu? Đột nhiên, Linh Ca có chút hoảng hốt, cảm thấy đáy lòng có chút đau xót khó hiểu.
Kỳ Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng, "Vũ Văn cô nương, ngươi đã cứu ta, ta sẽ không ngồi yên với chuyện của ngươi, nếu như ngươi không chê, coi ta là bạn, liền nói với ta một chút đi.
Linh Ca có chút thê lãnh cười một tiếng, đưa tay chạm tới mạng che mặt, đột nhiên nhẹ nhàng mở mạng che mặt ra, một đạo vết kiếm nằm ngang ở má phải lập tức lộ ra, "Ta đường đường là quận chúa, ngay cả bản thân cũng bảo hộ không tốt, ngươi chỉ là giới thảo dân, lại thế nào có khả năng cứu được ta? Ngươi nhìn, đây chính là kết cục của ta, có lẽ!
Qua ít ngày, so với vết kiếm ta sẽ còn trông thảm hại hơn.
Kỳ Lạc giật mình nhìn mặt của nàng, "Đây rốt cục là chuyện gì?"
"Vì cứu cha, ta để thích khách đả thương mặt.
".
truyện teen hay
"Thích khách?"Linh Ca gật đầu, "Không sai, thích khách.
Cha ta là thừa tướng Đại Chu, gây thù hằn rất nhiều, trong triều có rất nhiều người đều muốn ra tay với ông, thích khách, tử sĩ, minh thương, ám tiễn, những năm gần đây, đã trải qua không ít.
Thế nhưng bây giờ người muốn tính mệnh nhất, lại là!
Linh Ca lời nói đột nhiên dừng, chỉ đắng chát cười một tiếng, "Thôi, những việc này, nói cũng vô ích, Linh Ca vẫn nên trước bồi công tử ăn xong bữa tiệc này, ngày mai chuẩn bị tốt xe ngựa, đưa công tử rời đi nơi này.
" Nói xong, Linh Ca cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện đầu ngón tay người kia như trước vẫn đang nằm trong tay nàng.
Kỳ Lạc bỗng nhiên dùng sức quấn chặt tay nàng, "Không! Ngươi phải nói xong!"
"Công tử cần gì phải lội vào vũng nước đục này chứ? Linh Ca lạnh lùng hỏi lại, "Trời đất bao la, người người đều có số mệnh, có lẽ, đây chính là mệnh của ta! "
"Ai nói?" Kỳ Lạc phẫn hận cắt ngang nàng, "Ta hận nhất chính là loại luận nhận mệnh này! Tương lai là của mình, phải do mình cố gắng nắm bắt, tại sao có thể nói từ bỏ liền từ bỏ? Ngươi nói, ta xem một chút, nếu như ta khả năng giúp đỡ, ta liền hết sức giúp, nếu như không thể giúp, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp!"Linh Ca ngơ ngác nhìn mặt Kỳ Lạc,, trong lòng nói thầm: "Ngươi thân là nữ tử, nói những lời này nghe còn hùng hổ hơn rất nhiều đấng mày râu trên thế gian này.
Kỳ Lạc nâng tay còn lại lên quơ quo trước mắt Linh Ca, "Vũ Văn cô nương? Ngươi sao vậy?"Linh Ca hồi phục thần trí, nặng nề thở dài, "Công tử ngươi không hối hận?"
"Ta Kỳ Lạc tuyệt không hối hận!" Kỳ Lạc kiên định cười một tiếng, ba ba đã từng nói với ta, làm người phải đỉnh thiên lập địa, không được nợ ai thiếu ai cái gì! Làm người cũng phải có chính khí, không thể thấy chết không cứu.
Huống chi! " Kỳ Lạc đột nhiên trọng trọng gật đầu nhìn Linh Ca, "Ngươi vừa hay là ân nhân cứu mạng của ta!"Kỳ Lạc! "
"Cái gì?"Linh Ca đột nhiên nghiêm mặt nhìn nàng, "Ngươi coi thật không hối hận?"
"Ta tại sao phải hối hận?" Kỳ Lạc hỏi lại, "Chỉ là, sau khi ta giúp ngươi, hy vọng ngươi có thể giúp ta đi tìm một người.
"Có phải người vẫn luôn ở trong lòng ngươi Tử Dạ?"Làm sao ngươi biết?" Kỳ Lạc kinh ngạc.
Linh Ca nhẹ nhàng bĩu khóe môi, nụ cười này khiến người ta nhìn không thấu là buồn hay vui, những ngày khi ngươi hôn mê, ngươi hô cái tên này rất nhiều lần.
"
"Có sao?" Kỳ Lạc bối rối nhìn về nơi khác, buông lỏng tay Linh Ca ra, người này luôn luôn ưa thích hồ nháo, ta chỉ là lo lắng nàng sẽ gặp rắc rối! "Vậy sao? Linh Ca bình tĩnh nhìn vào mắt của nàng, tựa hồ đã nhìn thấu tâm tư của nàng, "Ta biết, nàng đối với ngươi mà nói, hoàn toàn khác những người khác.
Kỳ Lạc đỏ mặt lên, gấp giọng nói: "Nào có? Ta đối với người nào cũng đều như thế!"A! " Linh Ca cười nhạt một tiếng.
Kỳ Lạc mau