Trường Cung lần nữa bước vào Trường An, vừa tới gần tướng phủ, đã bị một người áo đen thần bí truy kích, liên tiếp mấy canh giờ tránh né trong các ngõ hẻm, những người áo đen này giống như là quỷ mị chẳng thể trốn thoát nổi, nếu không né tránh những người này, cứ xông tới phủ Thừa tướng thì tuyệt đối không thể cứu Kỳ Lạc ra được!Bóng đêm dần dần tối hơn, Trường Cung kịch liệt thở phì phò, từ trong ngõ hẻm thò đầu ra xem phía sau có còn người áo đen nào đuổi theo không?"Thời điểm then chốt, vẫn phải dựa vào ân nhân như ta thôi?" Thanh âm Đậu Ảnh bỗng nhiên vang lên sau lưng Trường Cung.Trường Cung kinh hãi quay đầu, nói: "Sao ngươi vẫn theo ta?Ta đã nói, ta là ân nhân của ngươi, không có sự đồng ý của ta, ngươi cũng không thể chết!" Đậu Ảnh nói xong lấy ra dù sắt, che khuất mình cùng Trường Cung, "Thông minh như ngươi, cũng nên biết làm sao cho phải đi?Hay cho một chiêu di hình hoán ảnh! Trường Cung không khỏi tán thưởng, gật đầu cười một tiếng."
Ngươi quả nhiên là hồ ly!" Đậu Ảnh cười một tiếng, "Yên tâm, vị hồng nhan tri kỷ kia của ngươi đã được ta an bài ở một nơi an toàn, không có việc gì."
Nghe nàng nói trúng tim đen, Trường Cung im lặng cười một tiếng, chỉ biết ôm quyền cúi đầu."
Ngươi lại nợ ta một món nợ ân tình! Coi chừng thiếu nhiều, không trả nổi đó! nh cười hắc hắc, dùng đầu vai đụng Trường Cung, "Ta đi ra trước! Nếu ngươi thành công ra khỏi thành, chúng ta hiện gặp ở con đường gần dã điếm ngoại thành Trường An.Được!Sắt dù bỗng nhiên bay ra khỏi ngõ hẻm, người áo đen giật mình, chỉ về hướng đó, nói: "Ở chỗ này!"Dù ảnh lóe lên, Đậu Ảnh bỗng nhiên lao về phía ngõ hẻm khác.Trường Cung thừa cơ hội xoay người bay lên mái hiên, nằm sấp xuống, nhìn người áo đen đuổi theo Đậu Ảnh, thở một hơi quay người lao về phía phủ Thừa tướng."
Vụt!"Trường Cung cẩn thận nhảy thấp xuống phủ Thừa tướng, chiếu theo canh giờ nhẫm tính, Kỳ Lạc cũng nên trở về hỉ phòng rồi.Vừa ẩn nấp, Trường Cung vừa nhắm hướng hỷ phòng mà chạy, khi rốt cục chạy được tới bên ngoài khuôn viên của hỷ phòng, trái tim Trường Cung hơi sợ, trễ nhiều canh giờ như vậy, nếu Kỳ Lạc đã xảy ra chuyện gì, Tử Dạ tất nhiên sẽ bất an cả đời.Trường Cung dán chặt vào cột lạnh buốt, lặng yên nhìn xuyên qua cửa sổ dán giấy, nhìn vào trong——Trên giường, Kỳ Lạc đã cởi hết đồ, chỉ mặc một lớp áo mỏng, miệng không ngừng hàm hồ hô hào tên Tử Dạ.
Bên cạnh giường, Linh Ca kéo dây buộc áo yếm ra, vò rối những sợi tóc mai, cắn nát ngón tay bôi huyết sắc lên một chiếc khăn trắng, cười lạnh, nói với Kỳ Lạc: "Kỳ Lạc, đời này, ngươi mãi mãi cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta."
Khăn trắng trong tay nàng bay thẳng lên giường, Linh Ca trút bỏ quần lót trong nháy mắt, ôm sát Kỳ Lạc ngã xuống giường, nhét vào trong miệng Kỳ Lạc giải dược mê tâm tán, song song lăn vào hỉ chăn thêu hình long phượng...Trường Cung đỏ mặt, hoảng sợ cõng thân, cẩn thận ngẩng đầu nhìn bố cục lầu các của hỷ lâu, xoay người lên mái hiên, cẩn thận lấy một mảnh ngói lên.Dược lực dần dần tan, ý thức Kỳ Lạc cũng dần dần thanh tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu vai chạm phải một nơi mềm mại, không khỏi giật nảy cả mình, kinh trừng hai mắt nhìn nữ tử bên cạnh, nghẹn ngào kêu lên: "Linh Ca! Thế nào lại là ngươi?" "Xuỵt..."
Linh Ca cực kỳ dịu dàng êm dịu cười một tiếng với Kỳ Lạc, y như chim non nép vào lòng Kỳ Lạc, "Người ta rất mệt mỏi, để ta nghỉ ngơi thật tốt một hồi, được không?""Ta...
Ta làm cái gì?" Kỳ Lạc bối rối ngồi dậy, rút tay ra khỏi lòng bàn tay Linh Ca, màu đỏ tươi trên trên ngón tay khiến Kỳ Lạc giật mình, không nhúc nhích nhìn Linh Ca, "Ta...
Ta chẳng lẽ đối ngươi..."
Linh Ca xấu hổ cười một tiếng, "Đêm động phòng hoa chúc, ngươi cứ nói đi?"Kỳ Lạc tự tát mình một bạt tai, "Ta rõ ràng...
Rõ ràng...
Là...
là...
Cùng...
Tử...!Tiếng nói đột nhiên dừng lại, áy náy mà nhìn Linh Ca, "Ta...
Ta không bằng cầm thú!"Vì sao lại tự đánh mình? Linh Ca hôn lên mặt Kỳ Lạc, dường như đau lòng vạn phần, "Ta vốn là vợ của ngươi, ngươi muốn ta làm cái gì, đều được..."Thế nhưng ta rõ ràng là..."
Kỳ Lạc còn muốn nói, lại bị Linh Ca dùng môi hôn tiếp.Sự áy náy, kinh hoảng, thống khổ, hối hận, ùn ùn kéo đến, Kỳ Lạc trong chớp mắt không biết trái tim đến tột cùng là đau nhức hay vẫn là thống khổ? Điều duy nhất nàng biết chính là...
Mặc kệ tương lai như thế nào, đời này nàng không thể có lỗi với Linh Ca, không thể không bảo hộ nàng, không thể rời đi nàng...
Mà Tử Dạ...Kỳ Lạc đột nhiên trào phúng cười một tiếng, "Tạo hóa...
Tạo hóa a!" Nhiệt lệ phút chốc lăn xuống gò má, đã rơi vào giữa mái tóc xanh của Linh Ca, hai tay lạnh như băng ôm chặt Linh Ca, Kỳ Lạc có thể làm chỉ là nhẹ nhàng run rẩy, chỉ là run rẩy.Nụ cười chiến thắng chợt lóe qua trên mặt Linh Ca, Linh Ca không tự chủ được ôm lấy eo Kỳ Lạc, lẩm bẩm nói: "Kỳ lang, trong lòng chàng vĩnh viễn chỉ có một mình ta có được không?"..."
Kỳ Lạc cúi thấp đầu xuống, lại chỉ có thể khóc ròng.Sao chàng lại khóc?"Ta chẳng qua cảm thấy ta đã làm một chuyện rất hoang đường...
Linh Ca, ngươi chẳng lẽ không thấy ta với những nam tử kia rất khác sao? Kỳ Lạc cắn chặt răng, "Ta cũng không phải là nam tử..."
Linh Ca bỗng nhiên che môi của nàng lại, cười lành lạnh, "Ta biết, cho nên, cam tâm tình nguyện cho ngươi."
"Ngươi không ngại?" Kỳ Lạc kinh hãi."
Người cũng là của ngươi rồi...!Linh Ca bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên tràn đầy ủy khuất mà hỏi, "Ngươi chẳng lẽ còn ghét bỏ ta? Cảm thấy đụng phải ta, ô uế thân thể của ngươi?""Ta...
Ta..."
Kỳ Lạc cuống quít lắc đầu, biến cố liên tiếp xảy ra kiến Kỳ Lạc thật sự phản ứng không kịp, "Ta chỉ sợ ủy khuất ngươi!"Ta không..."
Soạt!Trường Cung bỗng nhiên bay xuống từ nóc phòng, xuất thủ bóp lấy yết hầu Linh Ca, nói: "Linh Ca quận chúa, chỉ sợ sau tối nay, ngươi phải tìm một lang quân khác."
Ngươi thật lớn mật! Dám hiên ngang trở về? Linh Ca đứng thẳng, lạnh lùng ngoái nhìn Trường Cung gần kề, "Kỳ Lạc là phu lang của ta, ngươi đừng mơ tưởng mang nàng đi!"Vậy phải xem nàng có nguyện ý làm phu