Vào đông vùng quê hẻo lánh đặc biệt cô tịch, sau khi đi được hơn mười dặm đường, nhóm người Trường Cung quyết định nghĩ ngơi một lát rồi lại lên đường.Hộc Luật Thế Hùng phân phó cung tiễn thủ nhóm lửa tại chỗ, một mình mang theo mấy tên cung tiễn thủ vào thâm lâm, dự định đánh mấy con thú rừng làm thịt để lót dạ.Mi tâm Trường Cung nhăn lại, quay đầu nhìn thoáng qua Tử Dạ, chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua chua, ho nhẹ hai tiếng, đi tới bên người Tử Dạ.Tử Dạ có chút thấp thỏm lui về sau, đã trải qua đêm qua, trong nội tâm nàng hiểu rõ, trong lòng Trường Cung tất nhiên còn có khúc mắc đối với nàng.
Bất quá nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cũng là chuyện tốt, chí ít...!Nàng sẽ không gây tình nợ, đến lúc phải đi, cũng có thể thản nhiên mà đi."Tử Dạ, có thể giúp ta một chuyện hay không? Trường Cung ôn nhu hỏi.Dù cho Tử Dạ ngẩng đầu, cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Trường Cung, "Ngươi nói đi.""Khụ khụ, miệng vết thương của ta cần xử lý một chút, ngươi có thể giúp ta một chút?" Trường Cung đưa tay chỉ chỉ về một góc rừng, "Mặc dù có đậu cô nương thay ta cầm máu, nhưng nếu có thể băng bó vết thương một chút, cũng vẫn tốt hơn."Ừm." Tử Dạ gật gật đầu, "Được, ta giúp ngươi."Trường Cung nhẹ nhàng cười, phân phó cung tiễn thủ tả hữu hảo hảo phòng giữ, rồi chậm rãi cùng Tử Dạ đi vào rừng cây phía sau.Để ta xem vết thương.
Tử Dạ vừa mới mở miệng, Trường Cung đã dùng sức ôm nàng vào lòng."Ngươi..." Tử Dạ muốn giãy dụa, lại bị Trường Cung ôm càng chặt, "Trường Cung...""Cái gì cũng không cần nói, nghe ta nói." Thanh âm Trường Cung mang theo ba phần ý vị cầu khẩn, "Ta vốn có thể ở trước mặt mọi người ôm ngươi, nói cho ngươi biết ta tuyệt đối không để ý quá khứ của ngươi, cũng tuyệt đối không để ý ngươi đến tột cùng đã trêu chọc bao nhiêu người, chọc ra bao nhiêu nghiệt nợ...!Chỉ là ta không thể, ta không thể lại để cho người khác xem thường ngươi."Đôi mắt Tử Dạ sưng lên vì ẩm ướt, "Khổ tâm của ngươi, ta hiểu..."Thanh âm Trường Cung có chút nghẹn ngào, "Ta chỉ sợ...!Sợ ta không có cơ hội được ôm ngươi lần nữa.Tâm xiết chặt Tử Dạ, "Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"Lực đạo hai tay Trường Cung dần dần giảm bớt, mờ mịt nhìn cung tiễn thủ phòng giữ bên ngoài rừng cây, "Tử Dạ, ngươi hẳn phải biết, con đường sau này sẽ chẳng dễ đi chút nào.Tử Dạ nhẹ nhàng gật đầu, tựa vào ngực nàng "Ta biết, cho nên ta mới lựa chọn đi cùng ngươi, bất quá ngươi yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ bình yên trở lại Nghiệp Thành."Trường Cung giãn lông mày ra, "Ta tin ngươi."lòng Tử Dạ chua chua, cảm thấy hai tay Trường Cung tay đã rủ xuống, cảm giác mất mát nơi đáy lòng mãnh liệt nâng lên, "Trường Cung, sau khi trở về liền rời xa triều đình ẩn cư sơn lâm đi."Trường Cung đắng chát cười cười, "Chỉ sợ lần này trở về, ta đã thân bất do kỷ."Tử Dạ bối rối cầm tay của nàng, không nhúc nhích nhìn nàng, "Ngươi sẽ không sao cả!Trường Cung ôn nhuận cười cười, đưa tay vuốt lấy những lọn tóc bị thấm bông tuyết, Thôi, đừng nói những điều này, giúp ta băng bó vết thương đi." Nói xong, Trường Cung liền vén ống tay áo lên, để lộ ra chỗ vết đao do Khác Sát Vệ gây ra đêm hôm trước.Trên làn da Da thịt trắng nõn, có một vệt vết thương màu đỏ tươi đầy chướng mắt.Nhiệt lệ Tử Dạ nhịn không được nhỏ xuống vết thương, bối rối nhẹ nhàng lau đi nước mắt, vội hỏi Trường Cung, "Có làm đau ngươi không?Trường Cung cười nhạt một tiếng, nói: "Cũng không phải là rượu, sao lại đau được chứ?Tử Dạ đưa tay gõ đầu Trường Cung một cái, "Lúc này mà ngươi còn cười được!"Trường Cung mỉm cười, "Hiếm khi thấy Lạc Tử Dạ bất cần đời quan tâm đến ai, đương nhiên vui vẻ rồi."Ngươi..." Tử Dạ dở khóc dở cười lại gõ lên đầu Trường Cung, Đến khi nào ngươi mới có thể ngoan ngoãn hả?Khi ngươi được an toàn.
ý cười Trường Cung càng đậm, "Chuyện ngươi không muốn, Trường Cung sẽ không buộc ngươi làm, cho nên ngươi có thể yên tâm." Nói xong, Trường Cung giải khai đai lưng, đưa cho Tử Dạ, Giúp ta băng bó vết thương này lại, nếu gặp phải chuyện, một khi vết thương này bị rách, chỉ sợ nợ của đậu cô nương cũng chẳng có mạng mà đi trả."Ngươi yên tâm, sẽ không gặp chuyện gì đâu.
Tử Dạ nhận lấy đai lưng, quấn lấy vết thương, mở miệng nói, "Ta có biện pháp, có thể bảo đảm ngươi bình yên qua cửa."Ồ?" Trường Cung có chút kinh hãi.Tử Dạ ngẩng đầu lên nói: "Chỉ là ngươi có nguyện ý nghe ta hay không?Trường Cung cười nói: "Ta nói qua, ta tin ngươi, cho nên ngươi nói, ta sẽ nghe."Khóe môi Tử Dạ khẽ cong, cười nói: "Đây chính là do ngươi nói, nếu ngươi không muốn làm, cũng không được chơi xấu không thuận theo!""Quân tử hứa một lời, tự nhiên tuân theo." Trường Cung trịnh trọng gật đầu."Tốt!" Tử Dạ nhẹ gật đầu, giúp Trường Cung bó chặt vết thương, rồi quay người rời khỏi rừng cây.Trường Cung mỉm cười nhìn bóng lưng Tử Dạ, trong lòng vừa chua lại vừa lạnh, lẩm bẩm nói: "Có đôi khi, thật hy vọng ta không một ngày nào được bình an, chỉ có như vậy ngươi mới chịu ở lại bên cạnh ta...Trường Cung đưa tay dụi dụi mắt, lau đi một ít nước mắt ấm áp, lấy lại bình tĩnh, đi theo Tử Dạ ra ngoài."Trường Cung, ngươi xem, ra bắt về được cái gì?" Hộc Luật Thế Hùng đắc ý chỉ chỉ con lợn rừng mấy tên tiểu binh cố hết sức kéo lấy kéo để sau lưng, "Hôm nay đông lạnh, ăn thịt lợn rừng, đúng là cực khoái nha! Ha ha!"Trường Cung lắc đầu cười một tiếng, "Dã thú ở ngọn núi này gặp phải ngươi,, coi như xuống mồ ba thước, cũng sẽ bị ngươi đào lên.
Quả nhiên, ngươi vẫn là bảo đao chưa cùn ha!Hộc Luật Thế Hùng không khỏi cười to nói: "Ta vốn dĩ chưa già, lời này của ngươi chẳng lẽ muốn trả mối thù hôm qua ta cho ngươi một quyền à? Hay là cố ý ở trước mặt giai nhân gièm pha vu khống ta? Nói xong, Hộc Luật Thế Hùng nhìn về phía Tử Dạ, "Lạc cô nương, ngươi nói có đúng hay không? Ta đường đường nam nhi bảy thuớc, thời gian quý báu, lại bị hắn nói thành lão nhân gia, cục tức này, ngươi phải giúp ta báo thù!Tử Dạ nhìn vị nam tử trước mắt này xác thực có mấy phần kính ý, nhẹ gật đầu, nói: "Ngươi yên tâm, ta lập tức giúp ngươi báo thù!"Thật à? Hộc Luật Thế Hùng uy nghiêm, tràn đầy hăng hái đi tới, quay đầu nói với cung tiễn thủ sau lưng: "Nhanh chóng nướng con lợn rừng này!Dạ rõ!Nhóm Cung tiễn thủ nuốt nước miếng một cái, kích động nhanh tay vào việc.Tử Dạ ngươi..." Trường Cung không hiểu ý Tử DạTử Dạ cười ra hiệu mọi người ngồi xuống trước, nói: "Trước khi báo thù, ta muốn hỏi hai người một câu."Lạc cô nương mời nói." Hộc Luật Thế Hùng không có hảo ý nhìn Trường Cung, "Ngay cả Lạc cô nương cũng giúp ta, Trường