Trở lại Lan Lăng Vương phủ Tử Dạ lo lắng Trường Cung vào cung sẽ gặp phải chuyện gì, thật lâu không thể ngủ, thế là khoác áo ra khỏi phòng, bồi hồi trong đình viện Lan Lăng Vương phủ.Một trận chiến Bắc Cương, Tiểu Lạc Lạc mặc dù bình yên trở về, nhưng lại không biết đến tột cùng thế nào?Trường Cung mặc dù khải hoàn trở về, nhưng cung đình ám tiễn khó phòng, có thể bình yên từ quan rời đi hay không, cũng là không thể biết được."Lạc...!Lạc...!Tay của ngươi làm sao lại phát sáng?" Nha hoàn trong đình bỗng nhiên chỉ Tử Dạ kêu lên sợ hãi, nhìn chiếc nhẫn hắc ngọc trên tay Tử Dạ phát sáng, đầy mắt kinh hãi.Trong lòng Tử Dạ chợt lạnh, cũng kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc nhẫn hắc ngọc phát sáng, bối rối mà nói: "Không muốn! Ta không muốn đi! Không muốn rời đi nơi này!" Dùng sức muốn tháo chiếc nhẫn hắc ngọc ra, thế nhưng bất luận nàng làm sao, chiếc nhẫn kia chỉ càng ngày càng sáng, sáng đến mức soi tỏ cả người Tử Dạ, chiếc nhẫn trên ngón tay vẫn không tài nào tháo ra được."Cái này..." Nhìn một màn trước mắt, thị vệ thủ vệ cổng cũng hoảng loạn, "Lạc tiểu thư, ngươi..."Tử Dạ lo lắng vọt tới trước người thị vệ, đột nhiên rút bội kiếm ra, bỗng nhiên cắn răng một cái, "Ta không muốn đi!" Mũi kiếm vung xuống muốn chặt đứt ngón áp út trên tay trái mình."Khanh!"Chỉ nghe một tiếng kim thạch vang lên, một cây phất trần chặn mũi kiếm Tử Dạ rơi xuống."Cơ duyên chưa tới, ngươi dù cho muốn đi, cũng đi không được."Thanh âm xa lạ truyền đến, Tử Dạ chưa tỉnh hồn mà nhìn lão đạo không biết từ nơi nào xuất hiện trước mắt, lắc đầu liên tục, "Ta không muốn đi, đạo trưởng, ngươi giúp ta tháo chiếc nhẫn này xuống..."Lão đạo quơ quơ phất trần, quang mang trên người Tử Dạ dần dần yếu đi, chỉ thấy hắn ngưng thần nhìn về phía bầu trời.Trên bầu trời bỗng nhiên rơi xuống một ngôi sao, bay qua giữa không trung."Sao Thái Bạch rơi, thiên hạ đổi chủ." Lão đạo giương phất trần lên, cúi đầu nhìn Tử Dạ, cười nói, "Cô nương, duyên chưa tận, kiếp chưa đoạn, ngươi không cần lo lắng, ngươi không thể quay về."Tử Dạ có chút thoải mái thở một hơi, nhìn lão đạo, "Ngươi là ai?""Mấy năm trước, lão đạo chỉ điểm vương gia kéo dài tính mạng, mấy năm sau, cơ duyên đã khởi, đương nhiên cũng nên tới thăm các ngươi một chút, chỉ điểm sai lầm." Lão đạo hiền lành cười cười, bấm ngón tay tính một cái, chỉ hướng phía tây, nói, "Hoa đào nhìn như đã xuất hiện, thực tế còn có Đào Nguyên khác, lần này đi Đông đô, khắp nơi cẩn thận, có thể bảo vệ mấy năm bình an."Nói xong, lão đạo kéo tay Tử Dạ, dùng phất trần viết một chữ vào trong lòng bàn tay Tử Dạ, "Cầu phật không bằng cầu người, giải nghiệt không như giải tâm, là buồn, là vui, cần phải xem tạo hóa của ngươi."Ta không hiểu." Tử Dạ nghe không hiểu ra sao, vừa định hỏi lại.Đã thấy lão đạo lớn tiếng cười cười, nhanh nhẹn đi khỏi Lan Lăng Vương phủ."Lạc tiểu thư, ngươi chẳng lẽ là thần tiên trên trời? Bọn nha hoàn nhao nhao tụ lại, vây Tử Dạ lại.Tử Dạ bị vây có chút xấu hổ, "Ta không phải thần tiên, ta là người sống sờ sờ nha! Không tin các ngươi có thể nắm tay ta, cũng giống như các ngươi, là có máu có thịt!""Vương gia trở về ——!"Thị vệ bỗng nhiên kích động hô, thân thể Tử Dạ run lên, kích động từ trong đám người chen ra ngoài, chạy vội tới cửa vương phủ, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bình yên hiện ra trong tầm mắt."Thế nào?" Trường Cung nhìn thấy mọi người có biểu lộ lạ lạ, không đợi thị vệ trả lời, đã bị Tử Dạ ôm chặt lấy.Trường Cung giật mình, cảm thấy bị Tử Dạ ôm tới đau nhức, "Tử Dạ, thế nào?"Không đợi Tử Dạ mở miệng, bọn nha hoàn nhịn không được nói: "Vương gia, Lạc tiểu thư thế nhưng là tiên nữ hạ phàm a, vừa rồi trông thấy nàng toàn thân ánh sáng, còn có lão đạo thần bí xuất hiện nhắc nhở gì đó nữa."Lão đạo?" Trường Cung lần nữa giật mình, lại là lão đạo năm đó sao?Tử Dạ bỗng nhiên sầm mặt lại, hít một hơi trên cần cổ Trường Cung, nói: "Tốt a ngươi, uổng ta lo lắng ngươi vào cung có việc, không nghĩ tới ngươi lại một thân mang hương khí trở về!""Ta..." Trường Cung càng khó mà giải thích, việc này nếu tùy ý nói lung tung, tất nhiên sẽ phạm phải tội lớn, "Tử Dạ, ngươi đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi."Tốt, ta ngược lại nhìn xem ngươi giải thích thế nào!" Nói xong, Tử Dạ tùy ý để Trường Cung lôi kéo vào trong phủ.Nha hoàn bọn thị vệ nhìn thấy một màn này, không khỏi âm thầm cười trộm, trách không được Lạc cô nương luôn luôn không tuân quy củ, nguyên lai là người từ trên trời hạ phàm, có tiên nữ này ở đây, vương gia tất nhiên có thể bình an.Đúng vào lúc này, có nha hoàn mang tin tức vừa rồi thấy cáo tri Chức Cẩm."Tiên nữ sao?" Chức Cẩm ảm đạm cười một tiếng, nguyên lai Tử Dạ so với Chức Cẩm nàng cao hơn nhiều, là tiên nữ thượng thiên ban cho Trường Cung.
Đáng thương nhân duyên nàng bị hủy, đành phải cô độc sống quãng đời còn lại, nên hận ai? Lại nên oán ai đây?"Vương phi, có phải nên nói chuyện sảy thai tiểu vương tử nói cho vương gia?" Nha hoàn nhịn không được lắm mồm nói.Chức Cẩm thản nhiên cười nói: "Bây giờ nói cho chàng biết, thì có ích lợi gì? Trong lòng của chàng, không có ta.
Khụ khụ..."Nha hoàn đau lòng nhìn Chức Cẩm, bưng trà sâm lên, "Vương gia là người hữu tình, sẽ không có tân hoan liền quên Vương phi.Ta đúng là tự gây nghiệt, không thể sống..." Chức Cẩm buồn bã rơi lệ, lần nữa ho khan một cái, phất phất tay, ra hiệu nha hoàn lui ra.Nha hoàn buồn thối lui ra khỏi cửa phòng, "Chuyện của tiểu vương tử, vương gia nhất định sẽ biết.
Cũng không thể để Vương phi ưu sầu như thế này mãi được! Quyết định chủ ý, nha hoàn liền vội gấp đi tới gian phòng của Trường Cung.Trường Cung lôi kéo Tử Dạ đi tới phòng mình, chốt kỹ cửa lại, lúc này Trường Cung mới nói: "Tử Dạ, những mùi thơm này cũng không phải là ta cố ý muốn có, tối nay ta bị Hoàng hậu nương nương đơn độc...""Ngươi nói là Hồ hoàng hậu?" Tử Dạ đột nhiên hỏi ra, "Nghĩ không nàng cũng có ý với ngươi!"Trường Cung càng giật mình, "Tử Dạ, ngươi làm sao lại biết nhiều như vậy?"Tử Dạ xoay đi, nói: "Ta là tiên nhân, sao không biết?"Trường Cung thư lông mày cười một tiếng, "Không chỉ là tiên nhân, còn là cứu tinh của ta." Nói, Trường Cung cởi áo giáp trên người xuống, "Thân áo giáp tràn đầy tro bụi, ta tối nay chỉ muốn hảo hảo tắm rửa, sau đó ngày mai tiếp chỉ mang các ngươi đi Lạc Dương.""Quả nhiên là đi Lạc Dương?" Tử Dạ giật mình, "Xem ra lão đạo sĩ kia quả thật có chút lợi hại.""Lão đạo sĩ?" Trường Cung không nhúc nhích nhìn Tử Dạ.Tử Dạ gật đầu, nói: "Hắn hôm nay nói với ta rất nhiều thứ, thế nhưng ta chỉ nhớ rõ mấy câu.
Cái gì sao Thái Bạch rơi, thiên hạ đổi chủ.
Còn có cái gì cầu phật không bằng cầu người, giải nghiệt không như giải tâm, là buồn, là vui, cần phải xem tạo hóa của ta."Thiên hạ đổi chủ?" Sắc mặt Trường Cung kinh biến, nghĩ đến hôm nay Cao Trạm khỏe mạnh vậy mà lại ho khan như thế, không khỏi âm thầm kinh hãi.Đại Tề Cao gia, trải