Nhìn một bàn những món ăn kỳ quái, Kỳ Lạc giật mình sau khi tới Lưu Tô thuỷ tạ, không thể không nhìn về phía Linh Ca.
m thanh Kỳ Lạc lạnh lùng nói: "Thức ăn này...!Là sao?"Linh Ca tự tay giúp Kỳ Lạc rót đầy rượu, đưa lên, cười nói: "Đồ ăn nếu không ngon miệng, ta đi phân phó nha hoàn mang món khác tới, nhưng rượu này vẫn nên trước một chén, ủ ấm dạ dày."Kỳ Lạc chần chờ nhận lấy rượu, thất thần nhìn rượu trong chén, trào phúng cười nói: "Ta nghe qua có một loại rượu, gọi là chẫm tửu[1], Linh Ca, ngươi nghe qua chưa?"Thân thể Linh Ca cứng đờ, ngơ ngác nhìn Kỳ Lạc, nhất thời không biết trả lời như thế nào.Trong lòng ngươi đến tột cùng biết cái gì? Ẩn giấu cái gì?"Lòng người khó liệu, có đôi khi, tâm so với chẫm tửu còn độc hơn." Kỳ Lạc mạnh mẽ cười một tiếng, ngửa đầu uống cạn rượu, đoạt lấy bầu rượu trong tay Linh Ca, "Nhân sinh, không bằng một lần say!"Linh Ca chỉ cảm thấy trong lòng xiết chặt, nhìn Kỳ Lạc điên cuồng ngửa đầu uống cạn một bầu rượu, ôn nhu nói: "Kỳ lang, ngươi có phải có chuyện muốn hỏi ta hay không?"Suy nghĩ trong lòng Kỳ Lạc đều là phỏng đoán, đoán đến như lửa thiêu nàng đến cực kỳ khó chịu, chỉ là nàng chỉ có thể cười, đối mặt với Linh Ca, dù cho lòng tràn đầy đau nhức, cũng chỉ có thể cười mà thôi."Tra hỏi? Hỏi lời gì?" Kỳ Lạc lạnh lùng cười to, "Ta chẳng làm nên trò trống gì, mọi chuyện dựa vào vợ, khó trách người khác xem ta như trò cười, muốn nhìn ta không dậy nổi, có thể tùy ý..." Kỳ Lạc mở lòng bàn tay ra rồi lại khép lại, "Nắm hay là buông đều được!""Ai dám cười ngươi?" Linh Ca sầm mặt lại, gấp giọng hỏi.Kỳ Lạc âm lãnh cười cười, quay đầu đi, dường như say, lại như không say, đưa tay khoác lên đầu vai Linh Ca, "Ta...!Ngay cả ta cũng muốn cười mình...!Xuẩn độn như heo!""Kỳ lang..." Linh Ca đưa tay ôm mặt Kỳ Lạc nước mắt bên trong vành mắt mực đảo quanh, "Ta không phải hữu tâm lừa ngươi, thật không phải hữu tâm lừa ngươi..."Kỳ Lạc đau nhức quay đi, không dám nhìn đôi mắt đẫm lệ của nàng, chỉ cảm thấy một trái tim nắm chặt đau đến cực hạn, hô lớn một tiếng, "Mang rượu tới! Tối nay, ta muốn cùng nương tử của ta, uống thật sảng khoái!" Nói xong, bỗng nhiên nện bầu rượu trong tay xuống đất, rơi vỡ nát.Linh Ca nhìn bộ dáng Kỳ Lạc, tâm lạnh đến cực hạn.Ngươi thật chẳng biết cái gì?"Uống rượu thương thân..." Linh Ca lời nói tới một nửa, lập tức cắn răng nhịn lời muốn nói, xoay người sang chỗ khác, mở cửa, nói với nha hoàn, "Cầm hai vò rượu đến!""Dạ!" Nha hoàn chưa tỉnh hồn nhìn thoáng qua bên trong, vội vã đứng lên từ dưới mặt đất đi lấy rượu.Chờ nha hoàn bưng hai vò rượu đi đến trước phòng, Linh Ca đưa tay nhận lấy rượu, "Các ngươi tất cả lui ra!""Dạ!" Nha hoàn cùng thị vệ đều nhao nhao thối lui ra khỏi Lưu Tô thuỷ tạ.Linh Ca đem hai vò rượu vừa để xuống bàn liền mở nắp một vò rượu, uống vào mấy ngụm lớn, tự giễu cười một tiếng, "Kỳ lang, kỳ thật ta cho tới bây giờ đều không phải là người tốt..."Thân thể Kỳ Lạc run lên, bỗng dưng xoay người qua, cắt ngang Linh Ca, "Ta không muốn nghe những lời này, chúng ta uống rượu! Cạn!" Nói xong cũng bế vò rượu còn lại lên, mở giấy niêm phong, ngửa đầu liền uống.Vị chua cay vào cổ họng, khiến Kỳ Lạc ho kịch liệt một trận.Linh Ca trong lòng đau xót, nhịn không được thả vò rượu trong tay ra, tiến lên đỡ lấy thân thể Kỳ Lạc đang run kịch liệt vì ho, rưng rưng nói: "Ngươi muốn biết cái gì, chỉ cần ngươi hỏi, ta tối nay đều nói cho ngươi...!Ta chỉ cầu ngươi, đừng tra tấn thân thể, có được hay không?"Kỳ Lạc đối mặt hai mắt đẫm lệ của Linh Ca, đôi mắt cũng là một mảnh ướt át, cắn răng nói: "Nước mắt...!Thật đúng là giống như thật...""Bốp!"Tâm Linh Ca mãnh liệt thắt chặt nhịn không được giơ tay tát vào mặt Kỳ Lạc, "Ngươi...!Không phải kỳ lang của ta..."Kỳ Lạc không khỏi cất tiếng cười to nói: "Ta không muốn làm kỳ lang của ngươi, ta đi ra ngoài đều bị người chê cười, luôn gọi ta là phu lang của Vũ Văn Linh Ca! Ta có tên mà, ta tên là Kỳ Lạc! Là Kỳ Lạc!""Kỳ lang..." Linh Ca đột nhiên cảm giác được có mấy phần thoải mái, nguyên lai ngươi quan tâm cái này.Ngươi khó chịu là bởi vì người khác nói ngươi thua chiến cuộc, mà vẫn còn đạt được trọng dụng, hoàn toàn là dựa vào phủ Thừa tướng...!Nếu là dạng này...!Tâm Linh Ca có chút ấm áp, tiến lên ôm chặt thân thể Kỳ Lạc, "Kỳ lang, ngươi yên tâm, sau này ta sẽ chỉ ở phía sau ngươi, tuyệt đối sẽ không lại đứng ở ngươi phía trước ngươi nữa...""Linh Ca..." Kỳ Lạc quay đầu bình tĩnh nhìn Linh Ca, cười cứng ngắc khiến tâm Linh Ca lại thắt chặt hơn.Linh Ca đưa tay xoa gương mặt sưng đỏ của Kỳ Lạc, đau lòng nói: "Đau không?"Kỳ Lạc chỉ lắc đầu, đột nhiên hôn lên môi Linh Ca, trong nháy mắt khép đôi mắt lại, chen kín hận ý trong mắt."Ngô..." Linh Ca cảm thấy Kỳ Lạc hôn để cho nàng muốn ngạt thở, thế nhưng triền miên liều chết thế này, lại khiến tâm nàng mãnh liệt bắt đầu cháy rừng rực.Nàng còn đuổi theo hôn nàng, còn đuổi theo thân cận nàng, trong lòng tất nhiên là có nàng.Đau lòng trong lặng yên dâng lên một chút vui vẻ, Linh Ca ôm chặt lấy cổ Kỳ Lạc, mặc cho Kỳ Lạc đẩy mình xuống giường.Kỳ Lạc bỗng nhiên xé quần áo trên người Linh Ca ra, không mang theo một tia thương tiếc hôn dọc theo cổ Linh Ca xuống, mỗi một nụ hôn đều khiến Linh Ca cảm thấy đau nhức.Linh Ca nhàu gấp lông mày, trong lòng một mảnh tâm thần bất định, có chút giãy dụa, nói khẽ: "Kỳ lang...!Ta đau..."Kỳ Lạc đột nhiên cứng đờ, rung động buông lỏng thân thể Linh Ca ra, âm thanh lạnh lùng nói: "Đau? Rất đau sao?Linh Ca nhìn thấy đôi mắt xa lạ của Kỳ Lạc, nghĩ đến lời nhị ca nói hôm nay, nếu ngay cả cơ hội chuộc tội cũng không cho, đó mới thật là tuyệt vọng.
Đôi mắt ướt át, khẽ cắn môi dưới, Linh Ca mạnh mẽ cười một tiếng, hoảng sợ ôm chặt thân thể Kỳ Lạc, lắc đầu nói: "Ta