"Tứ nhi!" Trường Cung đá một cái, cửa phòng đã bay ra ngoài, trường kiếm chỉ hướng Tứ nhi nằm ở trên giường, "Ngươi đến tột cùng giấu diếm ta chuyện gì hả?Tứ nhi run rẩy lăn xuống từ trên giường, quỳ rạp xuống đất, "Vương gia tha mạng, tiểu nhân không biết...!Không biết đã làm sai điều gì?"" Đêm hôm đó khi Tử Dạ mất tích, ngươi đến tột cùng đang làm cái gì?" Kiếm phong của Trường Cung chỉ vào yết hầu Tứ nhi, một câu nói này hỏi ra, Tứ nhi giống như nghe thấy tiếng sét đánh, rung động môi không biết có thể nói cái gì?"Ngươi cũng có thể không nói, chỉ là vì một ít người không đáng giá, nộp mạng, đáng giá không?" Linh Ca bước tới cửa, lạnh lùng hỏi một câu."Ta...!Ta..." Tứ nhi run rẩy trùng điệp dập đầu, "Ta...!Ta...!Vương gia...""Cao Trường Cung, có một số việc ngươi càng không tin, thì càng là sự." Linh Ca từ tốn nói, "Ngươi quả thực nên cùng Vương phi hảo hảo nói chuyện một chút."Thân thể Trường Cung chấn động, kiếm phong nhất tề trượt qua bên cổ Tứ nhi.Tứ nhi nhịn không được kêu thảm một tiếng: "Đừng! Là Vương phi! Là Vương phi lôi Trắc Vương phi ra cửa sau!""Chức Cẩm..." Trường Cung không dám tin tưởng đứng ở tại chỗ, người ôn nhu thiện lương trong trí nhớ của nàng, sao..
Sao làm chuyện như vậy?" Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly.[1] Linh Ca tràn đầy cảm khái nhớ kỹ, "Thế gian này có người nào lòng của người ta có thể chân chính chứa đựng hai người?""Ta...!Ta nghe thấy tiếng nước...!Sau đó...!Sau đó chỉ có Vương phi một mình trở về...!Ta..." Thanh âm Tứ nhi càng ngày càng nhỏ, nhất thời nói không được.Một câu nói như vậy, cho dù Trường Cung bỏ qua cho hắn, chỉ sợ Vương phi cũng không tha cho hắn!Nghĩ đến đây, Tứ nhi chỉ cảm thấy ngực đau tới khó chịu, hai mắt đảo đảo, nhất thời ngất đi.Trường Cung ném trường kiếm cầm trong tay, bước ra khỏi gian phòng, chạy về phía cửa sau.Linh Ca nhìn bóng lưng Trường Cung vội vội vàng vàng chạy đi, lắc đầu thở dài, "Chỉ sợ trên đời này lại có thêm một Vũ Văn Linh Ca...!Yêu mà không được, không tiếc dùng thủ đoạn đạt được tất cả, cũng chung quy biết mất đi tất cả."Trong lòng hơi hơi đau xót, Linh Ca giơ tay lên, lau đi nước mắt nơi khóe mắt, "Kỳ lang, ở trong lòng ngươi, nghĩ tới ta, có đau hay không?! Ta nếu có thể sớm thấu đạo lý này, thì sao có đau đớn của chúng ta ngày hôm nay?"Trường Cung đá văng cửa sau, vọt tới bờ sông, nhìn dạ vũ quất lên mặt sông, tâm lại một lần nữa thắt chặt."Tử Dạ...!Ngươi chờ ta...!Chờ ta tới!"Trường Cung dần dần bị dạ vũ xóa mờ, dọc theo thành sông đi tới, tâm càng ngày càng đau nhức, càng ngày càng lạnh lẽo.Tiếng ca mờ ảo, cho dù dạ vũ ào ào, cũng ngăn không được bọn người ở thành Lạc Dương tới con hẻm yên hoa liễu mua say tìm vui, nơi đây mặc kệ là lúc nào, cũng phồn hoa náo nhiệt như vậy.Nơi này là địa phương vĩnh viễn phồn hoa trong thành Lạc Dương, cũng là nơi được nhắc tới nhiều nhất ở đây.Trường Cung nghe nơi này tà âm, thân thể run rẩy, nghĩ đến Tử Dạ nếu là bị người nơi này cứu, sẽ chẳng phải là chuyện đáng buồn nhất sao? Tâm không khỏi đau xót.
Nếu là không được cứu, con sông này sẽ mang nàng trôi ra khỏi thành, hợp cùng Hoàng hà, từ nay về sau Tử Dạ càng không biết đã trôi về phương nào?"Các ngươi xem các ngươi xem vị công tử bên kia..."Trường Cung đi vào hẻm Yên Hoa Liễu, nơi nàng chưa bao giờ nguyện nhìn lâu một chút, khiến một ít ca cơ vũ cơ trên lầu các cười duyên vây xem."Nhìn hắn mặc hoa phục, lại tàn tạ như vậy, có phải hay không bị sơn tặc cướp rồi?"Ta thấy không giống, ngược lại giống như bị vị tỷ tỷ nhà nào đuổi ra ngoài hơn."Ha hả, dáng dấp thật tuấn...""Có công tử nhìn qua vẻ mặt phú quý, kỳ thực a, bên trong toàn đồ giả, không có bao nhiêu lượng bạc."Trường Cung siết chặc nắm tay, ngẩng cả mặt, hỏi: "Các ngươi...!Có thấy qua một nữ tử...""U, chúng ta nơi này nữ tử có thể sinh ra..." Không đợi Trường Cung hỏi xong, đã có tình trường nữ tử cắt đứt lời của nàng, "Công tử muốn tìm cô nương, cần phải cân nhắc một chút trong tay có bao nhiêu bạc?"Trường Cung lắc đầu, nói: "Ở trong lòng các ngươi, vàng bạc mới là trọng yếu nhất, có phải hay không?""Không phải sao? Có tiền thì có nữ nhân, không có tiền, người nào hát cho ngươi nghe chứ?Trường Cung từ trong lòng móc ra một thỏi bạc, ném cho nữ tử trên lầu, "Ta đây cho ngươi tiền, mời câm miệng!""Ngươi..."Trường Cung không nói thêm gì nữa, mịt mờ nhìn ánh đèn lắc lư nơi này, lẩm bẩm nói: "Tử Dạ, ngươi đến tột cùng ở nơi nào? Ngươi đến tột cùng ở nơi nào a?"Vài tên công tử uống say lướt khướt mặc quần áo lụa là đâm đầu đi tới đẩy Trường Cung, "Cút sang một bên! Đừng cản đường đại gia!"Đứng lại!" Trường Cung vỗ vỗ chỗ mới vừa rồi bị hắn đụng, "Ngươi cũng được xem là đại gia à?"Tiểu tử ngươi là cái thá gì? công tử quần áo lụa là híp mắt nhìn trên dưới Trường Cung một chút, "Đại gia đêm nay tâm tình tốt, không so đo với ngươi, hắc hắc, tiểu nương tử hát bài hát thật đúng là êm tai, câu nhân a.""Cũng không phải, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua dạng bài hát...!Ha ha ha..." Vài tên công tử quần áo lụa là nói thêm vô, "Ta hôm nay thật đem nàng ôm xuống! Không phải do ma ma ngăn, chỉ sợ bản công tử lúc này đã chết trong nhuyễn ngọc ôn hương rồi!"Đứng lại!" Tâm Trường Cung run lên, xuất thủ ngăn cản trước đám công tử nghị luận, "Các ngươi nói nữ tử ca hát kia, trên ngón tay có một chiếc hắc ngọc nhẫn hay không?"Hắc ngọc nhẫn?" Công tử say khướt mà nhớ lại đứng lên, "Hình như là có...!Lại giống như không có...!Thế nhưng thân thể kia...!Thật là trắng a...""Nàng ở nơi nào?" Trường Cung trong lòng căng thẳng, nhịn không được hỏi."Thanh Ca phường..." Quần áo lụa là công tử vươn tay rảnh, vuốt đầu vai Trường