Như là nói cho chính mình nghe, lại như là nói cho Ứng Hạo nghe.Ứng Hạo bàn tay thu trở về, cắm ở túi quần.Hai người lúc này một người ngồi một người đứng, cách thật sự gần.
Cao trung một năm kia có một ngày nghỉ học, Ứng Hạo chạy tới lớp học tìm cô, nhưng cô không ở, anh liền ngồi ở ghế trên chờ cô.
Chờ cô trở lại phát hiện trên mặt bàn vở lung tung rối loạn, bị anh phá thành loạn như vậy.Vì thế cô một bên nói thầm bên tai anh, mà cánh tay anh duỗi ra, trực tiếp ôm eo cô đến trên đùi anh ngồi, cười nói: “Em như thế nào dong dài như vậy.”Mạnh Thiển Thiển lúc này thanh âm dần dần nhỏ rất nhiều, phía sau những lời nói nó cần nghỉ ngơi nuốt trở vào.
Phòng càng thêm an tĩnh, Mạnh Thiển Thiển hướng bên cạnh dịch hai bước, kéo ra khoảng cách.
Ứng Hạo chân dài di chuyển, đem cánh tay từ túi quần rút ra, đứng lên, rời đi nơi này.Anh vừa đi, Mạnh Thiển Thiển hô hấp hơi ngừng, tiếp theo lại trùng xuống, trùng xuống lại có trống trải vô tận.Phía sau có thanh âm ghế dựa kéo ra.Anh như là thay đổi ngồi vào ghế dựa.Mạnh Thiển Thiển thu hồi suy nghĩ, đầu ngón tay vuốt theo lông Tiểu Quất.
Tiểu Bạch nhìn thấy Mạnh Thiển Thiển tới, cũng nhấc chân đi tới, chỉ có meo meo kêu, nhìn dáng vẻ cũng không quá thoải mái.
Mạnh Thiển Thiển thật sự