Ứng Hạo nhấc lên đôi mắt nhìn qua, a một tiếng, xem như chào hỏi.Đường Tuyển: “Cậu đây là có ý tứ gì? Không chào đón chúng tôi?”Ứng Hạo uống một ngụm cà phê, nói: “Biết còn hỏi.”Đường Tuyển: “.....”Mạnh Thiển Thiển đói bụng, ngồi xuống liền bắt đầu ăn.
Chu Ngạn cùng Đường Tuyển thường xuyên gắp đồ ăn cho Mạnh Thiển Thiển, Mạnh Thiển Thiển không kén ăn, nhưng mà không ăn rau cần.Kết quả hai vị học trưởng đều gắp rau cần.Cô chỉ có thể căng da đầu ăn.Ứng Hạo nhàn nhạt mà liếc nhìn cô một cái.Gần năm phút sau.Anh nói: “Hai người các cậu có bệnh a, gắp đồ ăn như thế nào không gắp chút thịt.”Chu Ngạn cùng Đường Tuyển hơi dừng, sau đó nhìn chén Mạnh Thiển Thiển chỉ có rau cần, Đường Tuyển dẫn đầu phản ứng lại: “Học muội không thích ăn rau cần? Trời ơi nhìn xem anh cùng Chu Ngạn học trưởng em thật là không có mắt nhìn.” Anh ấy có chút ảo não, lập tức cầm đũa gắp cho Mạnh Thiển Thiển mấy miếng gà, đây đúng là món Mạnh Thiển Thiển thích ăn.Chu Ngạn đầu ngón tay cào cào đỉnh mày, thấp giọng cùng Mạnh Thiển Thiển nói: “Xin lỗi, em về sau không thích cái gì trực tiếp cùng anh nói.”Tay Mạnh Thiển Thiển nắm chiếc đũa tạm dừng ở giữa không trung, cô cong môi cười cười.
Lúc này di động Ứng Hạo vang lên, người gọi là Lâm Phiêu, anh nhận, sau đó bưng cà phê nói với bọn họ: “Tôi đi trước.”Nói xong anh đem cái ly trả về chỗ cũ, tay cắm túi quần đi xuống lầu.
Mạnh Thiển Thiển rũ mắt nhìn đồ ăn, đôi mắt tối sầm