Cô ta một câu cuối cùng gần như gào rống, vặn vẹo.
Ứng Hạo như cũ không có biểu tình gì, anh dựa ra phía sau, chân dài giao điệp, nhìn chằm chằm cô ta, nửa ngày, ngữ khí không phập phồng nói: “Trách cô không có bản lĩnh mà thôi.”Loảng xoảng.Chứng thực ý tưởng trong lòng, Lâm Phiêu ngã ngồi ở trên sô pha.“Em theo đuổi anh ba ngày, anh liền đáp ứng em, buổi tối ngày đó đi ra ngoài ăn cơm, em nói không muốn trở về ký túc xá, lôi kéo anh đi khách sạn, anh trực tiếp thuê hai căn phòng, em đi ra ngoài mua quần áo trở về, mặc váy hai dây hướng phòng anh gõ cửa, anh cũng thờ ơ, thậm chí có chút không kiên nhẫn.....”Nói tới đây, Lâm Phiêu buông tay xuống, đáy mắt mang theo vài tia hận ý.
Cô ta hiểu rõ, Ứng Hạo lợi dụng cô ta đi quên đứa con gái khác, anh ở thời điểm đó hẳn là cũng muốn thích cô ta, đáng tiếc không thích được.
Cô ta thà rằng anh là bởi vì biết bộ mặt thật của cô ta mà ghét bỏ cô ta, mà không phải bởi vì một đứa con gái không biết tên, cô ta từ nhỏ đến lớn không có thua bất luận đứa con gái nào, thành tích cũng tốt bộ dạng cũng tốt...“Ai? Đứa con gái kia là ai?” Cô ngẩng đầu nhìn về phía Ứng Hạo.Ứng