“Được.”Bảo mẫu lau tay xoay người đi qua.
Trần Phỉ múc một chén canh, cười đi tới, đặt ở trước mặt Ứng Hạo, nói: “Con uống trước, đừng chờ ba con.”Ứng Hạo rũ mắt nhìn canh trên bàn, cười cười, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Tiếng bước chân từ thang lầu truyền đến, Ứng Hạo giương mắt, Ứng Thuận Nghiêu mặc áo lông màu xanh biển đi tới, nói: “Sắp nghỉ rồi đi? Dứt khoát dọn về trong nhà ở đi, chú Viên con nói con đều gầy, ba nhìn cũng có chút.”Ông tiếp nhận chén canh Trần Phỉ bưng tới uống một ngụm.Ứng Hạo buông cái muỗng, dựa ra phía sau, nhìn Ứng Thuận Nghiêu, “Không ốm, vẫn là cân nặng cũ.”“Phải không? Mặt nhìn không có thịt gì, Trần Phỉ, cô cảm thấy sao?” Ông cầm chén đưa cho Trần Phỉ, hỏi.
Trần Phỉ khóe môi mỉm cười, mặt mày ôn nhu, “Tôi không cảm thấy gầy, Ứng Hạo giống anh.”Ứng Thuận Nghiêu: “Chỗ nào giống? Nó giống mẹ nó nhất.”Nói xong, Ứng Thuận Nghiêu ngồi xuống, ngữ khí bình thường.
Ứng Hạo nắm chặt cái muỗng, đôi mắt hàm chứa vài tia lạnh lẽo, anh đẩy ra chén, cầm đũa gắp xương sườn trên bàn.Trần Phỉ duỗi tay, đem xương sườn đẩy đến trước mặt anh.Thật sự là săn sóc, cẩn thận tỉ mỉ.Ứng Thuận Nghiêu một bên gắp đồ ăn một