Hai người gặp lại đến bây giờ, cuối cùng mở miệng nói đến chuyện quá khứ.
Được ăn cả ngã về không học lại một năm thi vào trường học của anh, lại phát hiện anh đã một lần nữa bắt đầu yêu đương, hai người xa lạ xa cách đến nay.
Cuối cùng có cơ hội giáp mặt nói một câu, Mạnh Thiển Thiển lau nước mắt, khóe môi lại mang theo nụ cười.Như trút được gánh nặng.Tay áo áo khoác đều ướt, cô dịch chuyển cánh tay một chút, ngữ khí có chút nhẹ nhàng, “Tôi đây đi trở về.”“Anh đưa em về.” Anh nói.“Không cần, anh mau về nhà đi.” Mạnh Thiển Thiển kéo hành lý xoay người, hướng phương hướng phía nam đuôi hẻm đi đến, nơi đó vẫn cổ xưa như cũ , đình viện màu xám, đèn lồng trên cao, che lại một khu chung cư cũ phía sau.
Nhà Mạnh Thiển Thiển ở tiểu khu đuôi hẻm phía nam bên phải cách phố 3km.Bên này so với Hải thành lạnh hơn, Mạnh Thiển Thiển đeo khăn quàng cổ.Mà phía sau, Ứng Hạo đi theo cô, cách khoảng 300 mét.
Tay anh cắm vào túi quần, dẫm lên chỗ cô dẫm qua, đôi mắt nhìn bóng dáng cô.Nhìn theo cô vào cửa lớn tiểu khu Phong Viên cũ xưa, anh lại đứng tại