[Người đàn ông này thực sự cướp đoạt đi tin tức tố của cậu…]
—–o0o—–
Trước khi trở về căn hộ, An Cửu đã chuẩn bị sẵn lý do trong đầu, cũng mua một chiếc vòng cổ bảo vệ tuyến thể màu xanh ngọc giống hệt chiếc vòng đang đeo trên cổ ở trung tâm thương mại.
Nhưng khi trở về căn hộ, An Cửu nhận ra Bùi Thược vẫn chưa quay trở lại.
Bây giờ đã là nửa đêm, theo lộ trình cậu suy tính thì người đàn ông này hẳn phải trở về trước cậu.
An Cửu đi vào phòng ngủ lấy điện thoại di động, để tránh Bùi Thược gọi điện thoại cho cậu, khi đi ra ngoài vào buổi tối cậu không mang theo điện thoại, khi cầm điện thoại lên mới phát hiện nửa giờ trước Bùi Thược gửi tới một tin nhắn: [Tôi có việc tối nay.
Nghỉ ngơi sớm một chút].
An Cửu nhất thời không biết mình nên tò mò vì sao Bùi Thược không trở về, hay là nên kinh ngạc khi người đàn ông này không trở về còn gửi tin nhắn cho cậu.
Cuối cùng, đêm nay trôi qua cũng không gặp bất kì nguy hiểm nào.
An Cửu khóa cửa căn hộ, trong phòng tắm hiện ra hình thái thứ hai, rửa sạch tai và đuôi ngâm trong nước sông với sữa tắm, sấy khô bằng máy sấy tóc cho đến khi lông tai và đuôi có màu sẫm và sáng.
Mệt mỏi nằm trên giường, An Cửu nhớ lại mọi chuyện đêm nay, trong lòng có chút lo lắng vòng bảo vệ bị Tí Sắt cắt đứt để lại hiện trường, nhưng cũng không nghi ngờ tình huống sau đó, Bùi Thược sẽ không thông minh đến mức dùng vân tay của hắn để thử giải mật khẩu mở khóa, khả năng lớn là sẽ bị vứt bỏ như rác thải, nếu không hắn đã sớm sắp xếp người mai phục trong căn hộ này chờ cậu trở về.
Trằn trọc đi vào giấc ngủ, An Cửu đột nhiên lo lắng cho tình trạng cơ thể của Bùi Thược đêm nay.
Tí Sắt mang theo toàn là Alpha, trong đó hẳn không thiếu Alpha cấp cao hệ CX, tại hiện trường toàn là tin tức tố công kích va chạm nhau, cùng với Alpha mà Bùi Thược tiếp xúc hàng ngày hoàn toàn khác biệt.
Là một Beta, ngay cả khi Bùi Thược tiêm vào thứ có thể ngăn được tin tức tố, nhưng cũng không có khả năng tránh được hoàn toàn.
Cho dù lúc đó không có bất thường nào, nhưng cũng không có nghĩa là không có thương tổn thân thể của hắn, chưa kể trái tim của hắn còn khó chống chọi với tin tức tố công kích của Alpha hơn Beta bình thường.
Truyện đăng tải duy nhất trên wordpress: jihouse.wordpress.com và wattpad: jimixiao192.
Điều này chắc chắn sẽ làm xấu đi quá trình khôi phục trái tim của Bùi Thược.
Nghĩ lại chuyện Đào Quả nói tối nay, An Cửu cả đêm ngủ không ngon.
Khi trời vừa rạng sáng, An Cửu đã gọi điện cho trợ lý Trần, cẩn thận hỏi trợ lý Trần, Bùi Thược có đến gặp cậu tối nay không.
Vì cậu đã mua một món quà và muốn tặng cho Bùi Thược, nên rất muốn biết khi nào có thể gặp được hắn.
Giọng của trợ lý Trần vẫn lịch sự, lãnh đạm như mọi khi: “Bùi tổng gần đây có chuyện quan trọng cần giải quyết, chắc ngài ấy sẽ không đến chỗ An tiên sinh.
Quà của An tiên sinh có thể để tôi chuyển giúp”.
“Như vậy sao, vậy thì anh Bùi…”
Đang lúc An Cửu tự hỏi mình làm thế nào dò hỏi tình trạng sức khỏe của Bùi Thược, cậu nghe thấy đầu dây bên kia có một giọng hỏi nhỏ.
“Là An Cửu sao… đưa điện thoại cho tôi …”
Đó là giọng của Bùi Thược.
Rất nhanh, giọng nói của Bùi Thược từ trong điện thoại truyền đến, yếu ớt và hơi khàn, nhưng vẫn có thể nghe thấy được hơi ấm trong đó: “Sao em không gọi điện trực tiếp cho tôi?”
An Cửu ngoan ngoãn trả lời: “Khi chúng ta ở bên nhau, quy định không được gọi điện thoại trực tiếp cho anh Bùi.”
Bùi Thược cười khẽ: “Em vẫn nhớ rõ, từ bây giờ nếu có chuyện gì, có thể trực tiếp bỏ qua trợ lý Trần gọi thẳng cho tôi”.
“Vâng.”
“Tôi đã sắp xếp người đến đón em, không phải muốn tặng quà sao, trực tiếp mang đến đây.”
“… Vâng.” Tạm thời chỉ có thể đi mua vào lúc này.
Giọng của trợ lý Trần lại vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “An tiên sinh, hãy kiên nhẫn chờ trong căn hộ, khoảng nửa tiếng nữa hãy đi xuống lầu”.
“Được.” Cậu đoán rằng bây giờ Bùi Thược có lẽ đang ở bệnh viện hoặc ở nhà của mình.
Cúp điện thoại, An Cửu vội vàng đi xuống lầu, thời gian nửa giờ là đủ để cậu đến khu mua sắm gần đó mua tạm một món quà.
Vòng tay, đồng hồ, nhẫn, cà vạt … Dưới sự giới thiệu của người bán hàng, An Cửu mua chiếc vòng tay trầm hương, những hạt gỗ màu nâu có mùi thơm của gỗ thoang thoảng.
Hơn hai vạn, An Cửu quẹt thẻ từ mà Bùi Thược hàng tháng đưa cho cậu, bởi vì là lần đầu tiên lấy ra sử dụng, đến lần thứ ba cậu mới nhập được chính xác mật khẩu.
Cầm hộp quà đã được đóng gói đẹp mắt, An Cửu ngồi lên xe tới đón cậu, sau nửa giờ, xe chạy vào khu Tú Sơn nổi tiếng là khu của người giàu ở Hách Thành, xe đi lên núi, xung quanh núi rừng xanh tươi cùng với Hách Thành phồn hoa thu hết vào tầm mắt.
Đây hiển nhiên là nơi ở riêng của Bùi Thược.
Xe chạy vào một biệt thự xa hoa tráng lệ, An Cửu được một người hầu dẫn đường đến trước cửa phòng ngủ chính.
“Bùi tổng đã dặn dò trước, khi An tiên sinh đến, có thể trực tiếp vào phòng mà không cần gõ cửa.” Người hầu cung kính nói, sau đó hơi cúi đầu xoay người rời đi.
An Cửu nhẹ nhàng mở cửa