An Cửu tỉnh lại, phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng nhỏ.
Căn phòng này có chút giống với căn phòng giam giữ dành cho tội nguy hiểm của Liên Á, chỉ có một cái giường và một cái bàn kê sát tường, bốn phía là tường xám đen và không có cửa sổ, chỉ có một ô cửa nhỏ phía trên cửa ra vào để nói chuyện với bên ngoài, ngọn đèn trên trần nhà mờ ảo và yếu ớt, chiếu sáng toàn bộ căn phòng tối tăm, không có sức sống.
An Cửu chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, cậu ngồi xổm ở góc giường, dựa lưng vào tường, đờ đẫn nhìn chiếc camera ở góc phía trên cửa đối diện với giường, sau đó cúi đầu ôm chặt hai đầu gối.
Khi cửa được mở ra, An Cửu vẫn cuộn tròn trong góc, bất động, che chắn mọi thứ với thế giới bên ngoài, cho đến khi người bên cạnh giường có vẻ không hài lòng với việc cậu phớt lờ mình như vậy, liền dùng tin tức tố SX bức bách cậu phản ứng.
Tin tức tố khủng bố của Alpha SX, có thể dễ dàng làm cho cơ thể Omega sợ hãi, khi tuyến thể của chính mình đã bị khóa lại, không cách nào tự giải phóng để thích nghi, thân thể giống như xác con trai bị mở vỏ, bị tin tức tố của Alpha như gió lốc đánh sâu vào.
An Cửu đang ngồi ở mép giường trực tiếp ngã xuống, đau đến run rẩy cuộn tròn người lại, tinh thần như bị ngàn vạn lưỡi cưa điên cuồng cắt ra, mồ hôi lạnh nhanh chóng thấm ướt quần áo của An Cửu.
Hàng mi dày dần dần ướt sũng, khó phân biệt là mồ hôi hay là nước mắt, cơ thể An Cửu giống như một con tôm chiên, cuộn tròn ở bên tường.
Không biết qua bao lâu, tin tức tố giống như thủy triều rút đi, cảm giác áp bức dần dần giảm xuống, An Cửu gần như suy sụp tinh thần rốt cục được giải phóng, thân thể căng thẳng trong nháy mắt mềm nhũn thả lỏng lại.
Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.
wordpress.
com và wattpad: jimixiao192.
Nhìn Omega trên giường hồi lâu mới có thể khôi phục lại, Bùi Thược cười lạnh nói: “Hiện tại tỉnh rồi?”
Bùi Thược cảm thấy hài lòng, ngồi xuống bên giường, vươn tay kéo An Cửu đang chật vật giống như con búp bê rách đến bên cạnh.
“Tỷ lệ thụ thai của Omega ZX cực kỳ cao, tôi nhớ rằng lần nào tôi cũng đưa vào trong”, Bùi Thược cụp mắt xuống, ngón tay cách lớp vải mỏng của áo sơ mi, ác ý lướt qua chiếc bụng phẳng lì và ấm áp của An Cửu: “Theo lý hẳn là đã sớm mang thai, cho nên, cậu uống thuốc phải không?”
Chỗ ngón tay của Bùi Thược chạm vào giống như có một dòng điện nhỏ lướt qua, An Cửu trong lòng cảm thấy bất an.
Bùi Thược không phát hiện ra sự khác thường từ An Cửu, chỉ là cười lạnh một tiếng, “Vậy cũng tốt, nếu như cậu thật sự có thai, hiện tại tôi sẽ phải tốn chút thời gian đem nó xóa sạch”.
An Cửu thở gấp, chống tay trên giường ngồi dậy, khó nhọc dựa vào góc tường, dùng ánh mắt lạnh lùng đề phòng nhìn người đàn ông bên cạnh giường.
“Nơi này một trong những cơ sở nghiên cứu tư nhân của tôi.
” Vẻ mặt Bùi Thược bình tĩnh, nhưng đôi mắt hắn âm trầm sâu không thấy đáy: “Thật xin lỗi, tôi không có khả năng coi cậu như tài nguyên hàng đầu mà cung phụng, cậu với tôi mà nói, chỉ là một vật có giá trị để thí nghiệm… Vào đi.
”
Bùi Thược vừa dứt lời, cửa phòng lại mở ra, ba Beta cường tráng bước vào, trên tay mỗi người đều cầm một hộp dụng cụ y tế.
Để thuận tiện cho thuộc hạ hành động, Bùi Thược đứng dậy và lùi lại vài bước, ngay sau đó, hai Beta thô bạo kéo An Cửu đến mép giường.
Một phút trước bị tin tức tố đánh sâu vào cơ thể vẫn chưa khôi phục lại, An Cửu yếu ớt giãy giụa, bị đối phương dễ dàng đè xuống giường không thể động đậy.
Khi bị đè xuống, ánh mắt An Cửu trong khoảng khắc chạm vào ánh mắt của Bùi Thược, Bùi Thược có thể cảm nhận được ánh mắt An Cửu không hề có sự sợ hãi.
Bản năng của Omega khi gặp phải nguy hiểm, hắn cho rằng An Cửu sẽ mở miệng nói cái gì đó với mình, cho dù là cầu xin tha thứ hay là nói lời cay nghiệt, chí ít cũng không bình thản tiếp nhận hết thảy, nhưng trên thực tế ánh mắt An Cửu dù một giây cũng không dừng lại trên người hắn, theo bản năng mà giãy giụa rồi sau đó ánh mắt rất nhanh liền mất đi ánh sáng…
Truyện đăng tải duy nhất trên jihouse.
wordpress.
com và wattpad: jimixiao192.
Tuyến thể sau cổ An Cửu, xung quanh khu vực bịt kín, có một lỗ nhỏ được mở ra, đầu kim của ống tiêm bất ngờ đâm xuyên qua tuyến thể mỏng manh trong tích tắc.
Cơn đau dữ dội khiến toàn thân An Cửu co giật, cổ họng khô khốc phát ra âm thanh đau đớn trầm khàn, dường như còn đau đớn thống khổ hơn khi bị tin tức tố Alpha SX áp bức.
Máu tươi chậm rãi chảy vào ống tiêm, Bùi Thược nhìn chằm chằm đôi mắt đầy tơ máu của An Cửu, lạnh lẽo không có một chút mong muốn cầu xin.
“Chờ một chút.
” Bùi Thược đột nhiên trầm giọng nói, sắc mặt cực kỳ âm trầm: “Tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu ta”.
Thuộc hạ lập tức dừng lại, 50ml ống tiêm chỉ rút được chưa đến một nửa máu, mà trên mặt Omega lúc này không còn huyết sắc, không biết là đau đớn hay là mất máu.
Thuộc hạ rời khỏi phòng, cửa lại lần nữa đóng lại, Bùi Thược từ trên cao nhìn xuống An Cửu khuôn mặt tài nhợt, khóe môi nhếch lên: “Chỉ một chút máu này cũng chịu không nổi.
Cậu đưa hai lọ tuyến thể tố kia cho Nghiêm Mặc Thanh, ít nhất 600 – 700 ml máu”.
An Cửu cơ thể chấn động, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Thược.
Bùi Thược khóe môi nhếch lên, từ trong túi lấy ra hai lọ thuốc màu nâu: “Cái này nhìn quen không?”
An Cửu không thể tin nhìn lọ thuốc trong tay Bùi Thược: “Anh… “
Bùi Thược cười khẽ: “Cậu nghĩ không sai, chính là tuyến thể tố cậu đưa cho Nghiêm Mặc Thanh để duy trì mạng sống, tôi đã lấy nó từ tay bạn của cậu”.
Con ngươi của An Cửu co rút, gân xanh trên trán nhảy lên, một cỗ lực lượng từ trong cơ thể bộc phát ra, cậu đột nhiên đứng dậy, lao về phía Bùi Thược.
Bùi Thược cười lạnh một tiếng né tránh, An Cửu chật vật từ trên giường ngã xuống đất.
“Cậu muốn sao?” Bùi Thược trong mắt lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Được, cái này cho cậu.
”
Một lọ thuốc trượt khỏi ngón tay của Bùi Thược, một tiếng vỡ tan, thân lọ rơi xuống sàn thành từng mảnh, bên trong chỉ có 5ml tuyến thể tố bắn tung tóe trên