Edit: ji
[Không gian chật hẹp thì sức mạnh chính là điều quan trọng nhất...]
—–o0o——
An Cửu không phát ra tiếng động, trong thang máy tối tăm giơ tay cũng không thể nhìn thấy năm ngón, cậu biết Bùi Thược không thể nhìn thấy mình bằng mắt thường, đây cũng là ưu thế lớn nhất của cậu lúc này.
An Cửu nín thở, cực kỳ chậm rãi cúi người xuống, nhặt một cái cờ lê dưới đất rơi từ trong hộp dụng cụ...!Hiện tại, chỉ có cách là đánh cho người đàn ông này bất tỉnh, nếu không chờ cửa thang máy mở ra cậu càng khó thoát thân.
Lúc này, tiếng la hét của nhân viên câu lạc bộ vọng vào từ ngoài cửa thang máy.
"Quý khách bên trong đừng hoảng sợ.
Nhân viên bảo trì thang máy đã tới rồi, họ sẽ giải cứu các bạn ngay lập tức.
Có ai trong số các bạn bị thương không? Có nghiêm trọng không...".
truyện kiếm hiệp hay
So với tiếng ồn ào bên ngoài, bên trong thang máy có thể nghe thấy tiếng kim rơi, An Cửu bước chân nhẹ nhàng tránh khỏi mảnh vỡ, trong bóng tối giống như một con mèo, lặng lẽ tiến gần đến Bùi Thược...!Phải khống chế lực thật tốt, vạn nhất khiến cho người chết đi chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tuy nhiên, ngay khi An Cửu vung cờ lê tấn công vào gáy của Bùi Thược, Bùi Thược bất ngờ vươn tay bóp cổ cậu một cách chính xác, đẩy tay cậu về phía vách tường của thang máy.
Đông một tiếng vang lớn, lưng An Cửu đập vào tường, đầu va vào tường phát ra tiếng trầm vang, cờ lê trên tay rơi xuống đất.
An Cửu cảm thấy may mắn vì trên cổ đã có vòng bảo vệ tuyến thể, bằng không với sức mạnh khủng bố này của Bùi Thược có thể sẽ khiến cậu bất tỉnh.
Cậu cũng không có thời gian để nghĩ xem người đàn ông này làm sao có thể nhìn thấy mình trong bóng tối, An Cửu sau khi hoàn hồn liền dùng khuỷu tay đập mạnh vào hàm Bùi Thược, nhưng chưa kịp thành công thì bụng của cậu đã bị đầu gối của Bùi Thược ra đòn nghiêm trọng, trong phút chốc lục phủ ngũ tạng giống như bị dập nát hoàn toàn.
An Cửu hoài nghi người đàn ông này đang muốn trả thù cậu vì lần cậu đánh lén hai tháng trước...
Lần đó, An Cửu luận về thân thủ và tốc độ đều chiếm ưu thế, nhưng giờ phút này, không gian chật hẹp thì sức mạnh chính là điều quan trọng nhất, cậu quả thật trở thành bao cát tập luyện của người đàn ông này.
Trong cơn đau dữ dội, hai tay An Cửu bị bắt lấy đè lên đỉnh đầu, cơ thể bị bộ ngực như sắt của Bùi Thược ép vào tường, khẩu trang trên mặt bị thô bạo kéo xuống, gương mặt bị hai ngón tay của đối phương niết muốn biến dạng.
"Cho rằng tôi không nhìn thấy sao..." Bùi Thược âm thanh khàn khàn lộ ra ý cười lạnh lẽo: "Nghĩ có thể đánh lén?"
An Cửu mở to hai mắt...!Người đàn ông này trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy?
Bùi Thược cười nhạo: "Nếu là mèo, chẳng lẽ còn không biết đôi mắt của mình trong bóng đêm sẽ sáng lên?"
An Cửu: "......"
Cậu biết, nhưng không nghĩ ra.
"Không nói gì sao? Được, vậy để tôi nói."
Tuy Bùi Thược không thể nhìn thấy khuôn mặt gần ngay trước mắt, nhưng đối diện với đôi mắt mèo sáng như ngọc lục bảo, ít nhất hắn cũng biết rằng người này đang nhìn mình.
"Nghe này, tôi không giống với người khác, tôi không hứng thú với cơ thể cũng như giá trị sinh sản của cậu." Bùi Thược nghiêm mặt, đè thấp giọng nhanh chóng nói: "Tôi chỉ muốn định kì lấy ra tuyến thể tố chữa lành trong cơ thể cậu, chỉ cần cậu hợp tác với tôi, tôi có thể coi cậu như khách quý mà bảo vệ, ít nhất cậu cũng không phải che dấu hay ngụy trang, một đôi tai cùng cái đuôi đặc sắc như vậy, bình thường để người khác không phát hiện cũng rất khó đi"
Bên ngoài cửa thang máy, đã có nhân viên bảo trì dùng công cụ phá cửa.
Hiện tại, cả thế giới đều biết người có hình dạng là một con mèo chính là Omega ZX.
Câu lạc bộ này tràn ngập mùi tin tức tố của các alpha khác nhau.
An Cửu biết một khi cửa thang máy được mở, đêm nay cậu càng khó chạy khỏi nơi này, điều tồi tệ hơn nữa, khẩu trang của cậu đã bị kéo xuống, chỉ cần một tia sáng chiếu vào mặt cậu, sẽ khiến cậu hoàn toàn bại lộ trước mặt Bùi Thược.
An Cửu không mở miệng nói chuyện, với khả năng nhạy bén của Bùi Thược, cậu lo lắng chỉ cần mình mở miệng liền bại lộ, cuối cùng chỉ khàn khàn "ừm" một tiếng.
"Ừm? Có ý gì? Là đồng ý hợp tác?" Bùi Thược trầm giọng hỏi.
"Ừm."
Bùi Thược híp hai mắt lại, bị thái độ qua loa đó mà cảm thấy mất kiên nhẫn, hắn buông bàn tay đang niết cằm An Cửu, lấy điện thoại từ trong túi ra bật đèn, hướng nguồn sáng chiếu vào người trước mặt.
An Cửu hít một hơi, giây tiếp theo không chút suy nghĩ trực tiếp vùi mặt vào ngực Bùi Thược.
Bùi Thược: "...."
Dưới ánh đèn, chỉ thấy một đôi tai tam giác đung đưa, phản chiếu bên trong tai màu hồng nhạt sạch sẽ tinh tế.
"Ngửa mặt lên....!Hừ!"
Bùi Thược nhịn đau, cúi xuống nhìn, hắn thấy một mảnh áo trên ngực trái của mình đã dính đầy máu, sự đau đớn làm da đầu hắn tê dại...suýt chút nữa đã cắn rớt một miếng thịt.
An Cửu giơ chân đá vào di động ở trên tay Bùi Thược, phần lưng điện thoại đập xuống mặt đất, nguồn sáng lập tức biến mất.
"Người ở bên trong đừng cử động, ngàn vạn đừng cử động, như vậy sẽ rất nguy hiểm."
Tiếng đánh nhau ác liệt trong thang máy khiến những người bên ngoài hoảng sợ, thang máy vốn đã trục trặc giờ còn phát ra tiếng va chạm mạnh.
An Cửu vấp phải Bùi Thược, bị Bùi Thược kéo xuống cùng, hai người lưng đập mạnh xuống đất, va chạm mạnh khiến thang máy rung chuyển dữ dội, hai người chưa kịp hoàn hồn thì thang máy đột ngột rơi xuống nhanh chóng.
Một tiếng nổ lớn vang lên, thang máy rơi xuống phía dưới, va chạm mạnh theo quán tính khiến hai người nằm trên mặt đất đau đớn mất nửa ngày, An Cửu may mắn có được bộ xương dẻo dai của con mèo, còn Bùi Thược với thân hình cao lớn, chịu lực va đập càng nhiều hơn.
Cửa thang máy được mở ra kích thước bằng một gang tay, An Cửu cầm lấy khẩu trang và mũ trên mặt đất, đeo vào, nhanh chóng đứng lên, xoay người sang một bên và lách qua khe cửa.
Cơ thể mềm dẻo dễ dàng đi qua, chỉ là lưng vừa mới đi ra ngoài, trong trận vật lộn kịch liệt vừa rồi, cái đuôi ở phía sau thoát ra khỏi quần tây liền bị người phía sau túm lấy.
Ngay lập tức bị lôi kéo, đôi mắt An Cửu đỏ hoe khi cảm giác được sự đau đớn khi cái đuôi bị xé rách.
An Cửu quay đầu lại liền nhìn thấy cái đuôi của cậu bị Bùi Thược túm ở trong tay, hắn quỳ một gối xuống đất gian nan đứng dậy, một thân chật vật hai mắt đỏ như máu, ánh mắt như dã thú đang muốn ăn thịt người.
Nhìn thấy sức mạnh của người đàn ông này, An Cửu biết nếu cậu kéo mạnh, cái đuôi của cậu có thể sẽ bị đứt.
Nhân viên câu lạc bộ và cả cấp dưới của Bùi Thược