Đối mặt với sự càn quấy cứng đầu của Tô Tác Bằng, Thẩm Mặc Trì kiên nhẫn giải thích: “Không phải nạp thiếp mà là cưới thê, ta muốn cưới A Âm là bình thê.”
Bình thê?
Hai chữ này lọt vào tai Trần thái thái, bà ta giật mình như bị thứ gì kích thích, trong đầu đột nhiên nảy ra rất nhiều chuyện tốt.
Ví dụ như bình thê thì sẽ nhận được lợi ích gì từ Thẩm gia? Bà ta biết Tô Doanh gả vào vẫn luôn sống một mình, A Âm nhà bà còn chưa gả vào Thẩm gia đã nên duyên vợ chồng với Thẩm Mặc Trì, gả vào có được cưng chiều không? Nếu có con trước thì chẳng phải sẽ giữ toàn quyền Thẩm gia trong tay sao?
“Bình thê.” Cuối cùng Trần thái thái cũng mở miệng: “Nếu là bình thê thì cũng phải nói trước một vài chuyện.
Ta không quan tâm đến việc nội bộ Thẩm gia trước kia, nhưng nếu A Âm nhà ta gả vào đây thì có phải đại ca Thẩm gia cần cho ta một lời giải thích và bảo đảm không?”
Này là muốn hỏi hắn quyền quản lý gia đình đây mà! Thẩm Mặc Trì khó xử, nương hắn Khương thái thái nắm quyền quản lý gia đình, Tô Doanh gả vào đây cũng không cho nàng can thiệp.
Tô Âm còn chưa gả vào, dù gả vào rồi cũng chưa chắc đã được nương hắn nhường quyền quản lý gia đình.
Nhưng bây giờ xảy ra chuyện này, cho dù là nói dối cũng phải trấn an mọi người trước.
“A Doanh không hiểu chuyện luôn khiến nương phải giận, A Âm là cô nương cực kỳ hiếu thuận, nương ta cũng là người thương người, điều này Trần bá mẫu cứ yên tâm.”
Trần thái thái thật sự không tin điều này, ban đầu Khương thái thái vì của hồi môn của Tô Doanh nhiều nên mới cho cưới, nghĩ tới cũng không dễ chung sống.
Thẩm Mặc Trì nói dễ nghe nhưng bà cũng không thể không tin, dù sao nếu A Âm gả vào đây, trở thành người Thẩm gia, nhà mẹ để quản lý được bao nhiêu? Mấu chốt còn phụ thuộc vào việc A Âm và tiện nhân Tô Doanh kia ai được Khương thái thái quý hơn.
Thẩm Mặc Trì thấy Trần thái thái không nói gì thì lại bổ sung thêm một câu: “Nếu người không yên tâm thì ta có thể hứa quyền quản lý gia đình sau này chắc chắn sẽ là của A Âm.” Tô Doanh sắp bị đuổi ra khỏi cửa, chắc chắn Tô Âm sẽ quản lý gia đình.
Miệng Trần thái thái cong lên, trong lòng cũng vui vẻ.
Tô Doanh khi còn ở nhà mẹ đẻ dựa vào của hồi môn nương để lại mà sống tốt hơn A Âm nhà bà ta, bà ta vẫn luôn ghen ghét, đố kỵ, hận đến nghiến răng, nếu hôn sự này thành công tốt đẹp thì tiện nhân Tô Doanh kia sẽ bị A Âm giẫm đạp dưới chân, nghĩ thân cũng thấy sướng.
Tô Tác Bằng nhìn thấy nụ cười như có như không của nương thì lập tức hiểu mẹ cả đã đồng ý.
Y phải nhân cơ hội này đòi chút lợi ích từ Thẩm gia, hắn đã phải lòng thứ nữ Nhu tỷ của Huyện thừa gia, mãi không dám nhắc đến chuyện thành thân là vì không có sính lễ.
Bây giờ Thẩm Mặc Trì đã rơi vào tay y, thế nào y cũng phải bóc lột đã.
“Nếu huynh đệ Thẩm gia đã nói lời này thì chúng ta cũng dễ thương lượng.
Ban đầu ngươi cưới Đại nãi nãi gửi mười lăm gánh sính lễ, nếu cưới muội muội nhà ta làm bình thê thì sính lễ đương nhiên cũng không thể ít hơn phải không.”
Thẩm Mặc Trì nghe thấy lời này gân xanh trên thái dương nhảy dựng lên, tên Tô Tác Bằng này đúng là xấu xa đến cực điểm, y đang tống tiền hắn.
Mặc dù về lý thì đúng, nhưng mười lăm gánh sính lễ phụ thân, mẫu thân hắn phải gom hết lại mới có để cầu hôn Tô Doanh, bây giờ bảo hắn đi đâu tìm mười lăm gánh sính lễ nữa để đưa tới Tô gia đây?
Mười lăm gánh sính lễ! Tô Tác Bằng vừa nói là Trần thái thái đã hiểu ý y, bà biết thứ tử ích kỷ nhưng lời y cũng có lý, nên không nói gì nữa.
Tô Tác Bằng thấy sắc mặt Thẩm Mặc Trì xanh lét, cắn răng nghiến lợi mới nhớ đến đệ đệ Thẩm Mặc Thu của hắn đã nói ra chuyện xấu hổ ở nhà, thì ra là thật nhưng liên quan gì đến y? Cái y muốn là sính lễ để có thể cầu hôn Huyện thừa gia.
“Huynh đệ Thẩm gia, ngươi tự nói muốn cưới bình thê, lẽ nào sính lễ lại ít hơn khi cưới Đại nãi nãi? Như vậy sau này A Âm nhà ta làm sao ngẩng cao đầu được? Hay là ngươi luôn miệng nói là bình thê, thực chất vẫn là nạp thiếp?”
Tô Tác Bằng nói năng hùng hồn, Thẩm Mặc Trì tức giận hai mắt hoa lên, hắn ngồi trên ghế bành, trong đầu vẫn đang tính xem làm sao để lấy được mười lăm gánh sính lễ? Đúng rồi, còn có Tô thị, không phải nàng vừa nhân đức lấy sáu mươi rương của hồi môn cho Tô Âm đấy sao? Vậy thì cho thêm mười gánh sính lễ nữa, rồi lại lấy thêm chút nữa từ hồi môn của A Bạch và A Nha là đủ mười lăm gánh rồi.
Dường như đã giải quyết được vấn đề, vẻ mặt Thẩm Mặc Trì dịu đi: “Chuyện này ta có thể làm được, đại ca Tô gia yên tâm.” May mà cuối cùng của hồi môn của tô thị vẫn về Thẩm gia, mặc dù nói là của Tô Âm nhưng nói với Tô Âm, nàng là người chu đáo, chắc sẽ không khắt khe chuyện của hồi môn với A Bạch, A Nha đâu.
Còn về Tô Doanh, nàng vẫn còn rất nhiều, những ngày sống ở Thẩm gia cũng không chịu thiệt.
Tô Tác Bằng vui mừng khôn xiết, trong đầu đang nghĩ rất nhiều, thậm chí còn đã nghĩ tới lúc động phòng sẽ làm gì mới vừa mới lạ vừa kích thích.
Y càng nghĩ máu càng sôi lên, sốt sắng nói: “Vậy các người định khi nào tới phủ đón dâu? Phải biết ngươi và A Âm đã nên duyên vợ chồng, nếu không nhanh lỡ như nàng có thai thì cả hai nhà đều mất mặt, dù sao trấn Thái An này không lớn, đánh quả rắm cũng truyền khắp nơi.”
Thẩm Mặc Trì không nghĩ tới điều này, bây giờ Tô Tác Bằng nhắc nhở mới bực bội: “Không biết Trần bá mẫu có kế hoạch gì không?” Thẩm Mặc Trì đứng trước mặt Trần thái thái, đối mặt với nhạc mẫu tương lai vẫn luôn ít nói này, hắn vẫn phải cung kính, tôn trọng.
Trần thái thái biết suy