“Cha, A Doanh phận làm con mà không thể phụng dưỡng cha, đúng là bất hiếu, xin cha thứ lỗi.” Tô Doanh quỳ gối trước mặt Tô đại lão gia, dập đầu ba cái.
Kiều thị ở một bên bĩu môi, nước mắt trong mắt bà ta chưa khô, nhìn qua thật buồn cười.
Tô đại lão gia đỡ Tô Doanh dậy: "Cha không thể chăm sóc con, là cha không phải.
Đồng ý với cha, con phải ngoan ngoãn, tận hiếu với mẹ con trước mặt lão thái thái, rảnh rỗi thì về thăm cha.”
“Đại lão gia nói lời này, làm gi có người làm cha nào mà lại phải hầu hạ cho con gái?” Kiều thị lên tiếng đầu tiên là châm biếm, sau đó là cười lạnh: "Thay vì rảnh rỗi ở chỗ này làm bộ làm tịch, không bằng ngẫm lại làm sao ứng phó cục diện kế tiếp đi.
A Doanh bị nhà họ Thẩm đuổi ra ngoài, sau này một thời gian dài, sau lưng của đại phòng nhà họ Tô chúng ta đều bị người ta châm chọc bàn tán!”
Kiều thị này nói từng chữ từng chữ đâm vào tim phổi, Tô đại lão gia hận không thể tát bà ta một cái càng đau càng tốt: "A Doanh đã như vậy ngươi không thể nói ít hai câu sao, còn có dáng vẻ trưởng bối hay không?”
Kiều thị nghĩ rằng Tô Doanh có từng coi bà ta là trưởng bối không?
Nàng đã cáo biệt, đã đến lúc rời đi rồi, nếu tiếp tục trì hoãn, trong phủ này từ trên xuống dưới chỉ sợ đều phải đến xem náo nhiệt.
“Cha, con đi đây, cha tự bảo trọng.”
Tô đại lão gia rưng rưng nhìn Tô Doanh, ông ta không dám tiễn ra cửa, sợ người khác nhìn thấy Tô Doanh chỉ trỏ.
Lại nói đến tiệc mừng hôm nay của Thẩm gia, sau khi Chương ma ma náo loạn như vậy, khách khứa sau khi xem lễ kết thúc cũng mất hứng thú, tốp năm tốp ba cáo từ mời đi, không bao lâu, Khương thái thái bỏ ra không ít bạc để chuẩn bị tiệc mừng.
Mã ma ma nhìn thức ăn chín còn chưa ra khỏi cửa chồng chất dưới bếp, còn có mấy đống hoa quả rau xanh trên mặt đất, chân mày nhíu chặt có thể kẹp chết muỗi.
Dù là bà quản gia biết ăn nói như bà ta, cũng không biết phải trả lời Khương phu nhân như thế nào, mới không bị quở trách.
Bà ta vào cửa thứ hai, đi lại từ từ đi đến Phúc Xuân viện.
Xa xa chỉ thấy đám nô tài và vú già đang làm nhiệm vụ ở Phúc Xuân viện trốn ở bên ngoài, lại sợ bỏ sót cái gì, cổ vươn dài như vịt hướng vào trong thăm dò.
Mã ma ma đứng sau đám người này, thấp giọng gầm lên: "Khách nhân đi rồi thì không cần làm việc sao? Bên ngoài bàn ghế, chén đũa chẳng lẽ còn chờ ta đi thu dọn?”
Mã ma ma xem như là lão thái thái thứ hai của Thẩm gia, lời của bà ta không ai dám bỏ qua.
Đám nô tài và bà vú lập tức tản đi, Mã ma ma nhìn bóng lưng mọi người giải tán, nhổ một ngụm nước bọt, lúc này mới đi vào sân, giọng nói của Thẩm Bạch bén nhọn như kim châm: "….
Bây giờ bảo con đi đâu tìm đồ cưới đây, hôn kỳ của con đã gần kề, lửa sém lông mày, a nương, người phải nghĩ biện pháp cho con, nếu không con sẽ chết, mang ít đồ cưới như vậy vào Bá phủ, con không thể mất mặt được.”
“Làm bậy, làm bậy!” Khương thái thái vô cùng đau đớn: "Gần đây trong nhà có tai họa sao? Xui xẻo cứ liên tiếp xảy ra.”
“Con mới là người xui xẻo nhất.” Thẩm Bạch vừa xấu hổ vừa giận dữ vừa căm hận: "Tô Doanh đã mang tất cả mọi thứ đi, ngay cả số bạc vốn nên tặng cho con cũng mang đi hết, đại ca, tại sao ca lại bỏ Tô Doanh vào lúc này, ca không thể chờ con lấy được bạc tặng thêm rồi mới bỏ nàng ta sao?”
Thẩm Mặc Trì vẫn là một thân cát phục đỏ thẫm, nổi bật lên vẻ đẹp trai anh tuấn của hắn, chỉ là sắc mặt xanh mét cứng ngắc kia rất không hợp mà thôi.
Đối mặt với sự chỉ trích của Thẩm Bạch, Thẩm Mặc Trì lại chỉ lên trời thề thốt: "Ta không có, ta không có viết hưu thư cho Tô Doanh.”
Đời này hắn đã viết một lá thư từ hôn, đợi đến khi khách khứa tan hết, rốt cuộc hắn nghĩ đến chữ và xuất xứ của lá thư từ đâu.
Năm kia hắn đỗ tú tài đứng đầu, qua lại thân thiết với Chu tú tài đứng thứ hai trong huyện thành.
Chu tú tài kia ghét bỏ vợ cả dung mạo xấu xí, lại trời sinh tính cách mạnh mẽ, lại thường động thủ đánh hắn ta.
Ngày ấy hắn vào thành mua nghiên mực, tình cờ gặp hắn ta đang bị thê tử hung hãn đuổi đánh.
Tay cầm bút đang bị đả thương, hắn ta năn nỉ hắn viết cho hắn một phong thư bỏ vợ.
Đây chính là xuất xứ của phong hưu thư.
Việc này hắn chưa bao giờ nói với bất cứ ai, Chương ma ma tìm được ở đâu?
Chẳng lẽ Tôn gia đã sớm có âm mưu muốn hủy hôn, cố ý phát tác ngay hôm nay để cho hắn thân bại danh liệt?
Không đúng, hắn và nhà họ Tôn chưa từng qua lại, ngay cả Tô Doanh vào cửa hai tháng nay cũng rất ít người đến thăm, Tôn gia làm sao biết chuyện Thẩm gia được?
Thẩm Mặc Trì nghĩ không ra, lúc này muội muội chỉ trích và không tin tưởng càng khiến hắn tức giận.
“Huynh viết cũng viết rồi sao lại không thừa nhận, huynh đường đường đều nhận đó là chữ viết của mình mà.” Thẩm Bạch vẫn không chịu buông tha:"Đại ca, muội mặc kệ, Tô Doanh đã mang tất cả mọi thứ đi, ca đã đón tẩu tẩu vào cửa, thì mang tất cả đồ cưới của tẩu ấy đến cho muội thêm cả quà tặng cho tân nương nữa, nếu không việc này sẽ không xong đâu.”
“Tân