...!Thời gian thấm thoát trôi qua như nước chảy.
Sơn trang Ngô Đồng này đã bất giác náo nhiệt được hai năm.
Những cánh đồng màu mỡ đầy hoa màu, mùa màng bội thu, kho thóc và nhà kho của sơn trang Ngô Đồng đã được mở rộng mấy lần.
Trong ao Yến đầy tôm to cá béo.
Trong con suối chảy từ trên núi Bạch Lăng xuống còn nuôi mấy giỏ cua càng xanh.
Mỗi ngày Miêu Nhị tỷ đều qua xem tới mấy lần, chỉ chờ chúng lớn rồi lại hết hấp tới rang.
Trên đoạn đường Viên ma ma đi từ bờ ruộng về sơn trang đều nghe được tiếng gà vịt kêu, nhìn chim bay trên trời và ngửi mùi hoa thoang thoảng.
Cuộc sống ở sơn trang Ngô Đồng đang thịnh vượng, bình yên và vui vẻ.
Bà bước qua ngưỡng cửa.
Phía xa là đám tiểu nha đầu không làm việc, đang túm năm tụm ba cười đùa với nhau.
Cả đám đều bị cô nương chủ tử chiều tới hỏng rồi.
Tuy Viên ma ma nghĩ vậy nhưng trên mặt không giấu được ý cười.
Sắp đến giờ ăn trưa, Viên ma ma bước vào Nguyệt Dung Viện.
Tô Doanh đang ngồi vẽ gì đó ở trước bàn sách.
Nàng nghe tiếng bước chân thì biết là Viên ma ma bước đến, nói luôn mà chẳng hề ngẩng đầu lên: “Ma ma qua xem, thấy có thỏa đáng không?"
Viên ma ma đứng ở trước mặt Tô Doanh phúc thân rồi mới nói: “Tất cả đều thỏa đáng, đều sống cả.
Nô tỳ còn nhìn thấy chúng nẩy mầm mới đấy." Cô nương chợt hứng lên, muốn ngắm hoa Đào, hoa Hạnh, hoa Mận nên sai người vào trong huyện mua cây giống về trồng trên bờ ruộng.
Vì sợ chúng không sống nổi, bà mới tự mình đi qua xem thử.
Tô Doanh mỉm cười không nói gì.
Nàng dừng bút và thổi một hơi về phía tờ giấy, rất thoả mãn nhìn các họa tiết thêu trên mặt giấy.
Lúc này nàng mới nói: “Lát nữa mực khô, ngươi sai người đi một chuyến vào trong thành, đưa cho Hồng chưởng quỹ, bảo hắn là trong hai tháng tới cứ thêu theo mẫu này."
Viên ma ma nghiêng đầu qua nhìn, nghĩ mẫu này mới mẻ, độc đáo lại tinh xảo, nhất định có thể bán tốt: “Kỹ thuật vẽ của cô nương tốt.
Hai năm qua, mẫu thêu ở Cẩm Tú Phường chúng ta đều từ tay của cô nương làm ra, có sản phẩm mới nào đưa ra mà không bán tốt được chứ? Đừng nói là huyện thành chúng ta, ngay cả các cô nương và thái thái trên tỉnh thành cũng đều nghe tiếng mà tới đấy."
"Ngươi nhắc ta mới nhớ.
Ta thấy cửa hàng Cẩm Tú Phường nhiều người lại chen chúc.
Các cô nương, thái thái kia đều là người coi trọng thể diện, có ai muốn chen lấn mua đồ với người khác chứ? Ở đó đâu phải là quán tạp hóa ngoài đường.
Ngươi tiện thể bảo Hồng chưởng quỹ tìm hiểu xem có cửa hàng lớn nào cho thuê không? Đương nhiên, nếu có thể mua lại được thì càng tốt."
"Cô nương ơi, hai năm qua Cẩm Tú Phường đã đổi chỗ tới ba lần rồi.
Mỗi lần đổi chỗ đều làm các cô nương và thái thái kia phàn nàn, ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh đấy."
"Rượu thơm không sợ ngõ sâu.
Bọn họ có phàn nàn hơn nữa, không phải vẫn đưa bạc tới cho cửa hàng chúng ta sao? Lại nói ai ghét bạc chứ? Chỉ cần bọn họ đưa bạc cho ta, đừng nói là phàn nàn sau lưng ta, cho dù có phàn nàn ngay trước mặt ta, ta vẫn sẽ tươi cười tiếp đón."
"Trong mắt cô nương chỉ có tiền thôi." Viên ma ma oán trách.
"Ai không thích tiền chứ? Trong miệng đám danh môn thanh cao kia ghét thứ này, sau lưng còn không phải buồn rầu vì nó à? Con người sống ở đời không ngoài ăn ở mặc, có chỗ nào mà không cần dùng tới tiền chứ? Ta vừa có bản lĩnh kiếm tiền lại kiếm được nhiều tiền, có lẽ còn có thể để lại chút truyền kỳ về một nữ thủ phủ ở triều Đại Đường này đấy."
Từ sau khi rời khỏi Thẩm gia, tính tình cô nương này càng thêm khó đoán.
Trong miệng nàng thỉnh thoảng nói ra một vài lời lẽ sai trái nhưng cuối cùng lại làm người ta cảm thấy là cao kiến.
Cho nên các tiểu nha đầu trong trang đều thích điên cùng với nàng.
Các hội đèn lồng đêm Nguyên Tiêu, hội đèn lồng đêm Thất Tịch gì đó, chỉ cần là ngày lễ, chỉ cần cô nương rảnh rỗi, có lần nào không túm năm tụm ba chạy vào trong huyện tham gia náo nhiệt chứ?
Lúc mới tới sơn trang Ngô Đồng, trong lòng đám hạ nhân kia còn không nắm chắc, bây giờ có đánh cũng không chịu đi.
Mỗi người đều nói muốn theo cô nương cả đời.
Đặc biệt có một người tên là Hạnh Vân, phụ thân và nương nàng ta tìm cho nàng ta một quản sự lớn ở Tôn gia làm con rể, nàng ta cứng đầu không chịu đồng ý, nhất quyết xin cô nương làm chủ, gả cho một quản sự nhỏ ở sơn trang Ngô Đồng này.
Chuyện này làm phụ thân và nương của nàng ta khóc mấy lần, sau đó thậm chí không chịu gặp mặt nữa.
Cô nương có thủ đoạn tốt, thật sự được lòng mọi người trong sơn trang Ngô Đồng, đối với bên ngoài lại chẳng khác nào thùng sắt.
Thủ đoạn như vậy không giống với một người hai mươi tuổi nên có, mà giống với thủ đoạn của một bà lão quản nhà mấy chục năm vậy.
Vào nửa đêm, Viên ma ma nhớ tới cũng đã nghi ngờ mấy lần, cuối cùng không nghĩ ra được thì không nghĩ nữa, chỉ xem như cô nương trời sinh giỏi quản việc nhà.
"Cô nương lớn mật như vậy, còn muốn sống yên ổn nữa không?"
"Đối với ta, cuộc sống giàu có mới có thể yên ổn được."
"Cô nương nói câu nào cũng không thoát khỏi chữ tiền, chẳng lẽ cô nương không nghĩ tới chuyện chung thân đại sự của mình à?" Viên ma ma nhớ tới khoảng thời gian trước, lão thái thái phái người tới hỏi thăm và tìm một nhà cho Tô Doanh.
Nhà kia cũng xem như là giàu có trong huyện, lại còn là con trai độc nhất trong nhà đã mất vợ, muốn tái giá.
Tô Doanh không hề nghĩ ngợi thì từ chối.
"Ta mới cảm giác cuộc sống thoải mái, sao có thể bằng lòng tự chuốc lấy rắc rối chứ?" Bức tranh vẽ trên bàn đã khô, Tô Doanh cuộn lại và đưa cho Viên ma ma: “Trong lòng bà ngoại lo lắng buồn phiền về việc hôn nhân của ta, năm ngoái ta đi bái kiến Tôn gia cũng đã nói qua với bà, cả đời này ta không muốn tái giá nữa.
Nếu bà lại nhắc tới chuyện này, ta cũng chỉ đành phải tới Tôn gia lặp lại lần nữa thôi."
Viên ma ma nhận lấy bức tranh cuộn, trước sau vẫn cảm thấy phụ nữ không lấy chồng không phải là con đường đúng đắn.
"Cô nương luôn có lý, nô tỳ nói không lại được cô nương.
Ta đi giao bức tranh cho Tường Ca Nhi, bảo hắn nhanh chóng đưa cho Hồng chưởng quỹ"
Vẻ mặt bất đắc dĩ của Viên ma ma cũng làm Tô Doanh nghẹn lời.
Sao nàng lại không rõ chứ? Trong lòng nàng, chuyện lập gia đình này thật sự rất vô nghĩa.
Viên ma ma bước ra khỏi cửa thùy hoa, thấy đám tiểu nha đầu vừa rồi còn đang cười cười nói nói đã rời đi hết.
Bà tìm tới chỗ của Tường Ca Nhi, căn dặn lại lời cô nương đã phân phó.
"Buổi sáng ta nghe vợ ngươi nói nàng muốn ăn đồ ngọt.
Ngươi đến trong huyện thấy hoa quả khô nào ngọt thì mua về một ít, nàng ấy đang mang thai sẽ thường thèm ăn."
Vợ của Tường Ca Nhi cuối cùng đã có thai, qua hai tháng nữa sẽ sinh.
Tường Ca Nhi vừa buộc dây vào xe ngựa vừa nói: "Cảm ơn ma ma đã nhớ thương, nàng luôn nói ma ma hiểu nàng nhất, chẳng khác nào nương của nàng vậy."
Trong lòng Viên ma ma chợt thấy ngọt ngào khi nghe được lời này: “Ta không có con gái, cũng không thể xem nàng như cô nương chứ?"
"Đêm qua nàng nói sinh con ra muốn để nó gọi ma ma là bà, cũng không biết ma ma có chê không?"
Ấy, còn có chuyện tốt này sao? Viên ma ma vui vẻ ra mặt: “Không chê, ta sao có thể chê chuyện tốt như vậy chứ? Ngươi nhanh đi làm đi.
Ta thấy trời u ám sắp mưa rồi, ngươi đi nhanh về nhanh kẻo lại mắc mưa."
"Dạ dạ dạ, buổi chiều ta không ở đây, phiền ma ma đi chăm sóc cho vợ ta."
Tường Ca Nhi cung kính vái lạy rồi ngồi lên xe ngựa, đánh một roi thật kêu.
Viên ma ma nhìn theo bóng Tường Ca Nhi đi xa, nghĩ tới lời hắn mới nói.
Dù sao bà cũng đang rảnh rỗi, lại đi qua chăm sóc cho vợ của Tường Ca Nhi luôn.
Viên ma ma nói không sai, Tường Ca Nhi làm