Hứa ma ma gật đầu đồng ý.
Tây viện thượng phòng, Tiểu Nha Nội đang ngồi trên ghế thoải mái ngâm chân, nương tử Thẩm Nha đang rửa chân cho hắn ta, phụ thân gầm lên giận dữ cũng khiến đôi vợ chồng son này kinh hãi.
“Hôm nay công công rất tức giận, cơn giận này vẫn chưa thể tiêu tan được trong chốc lát, ngày mai ngươi đừng đi đến trước mặt ông ta, đỡ phải chịu liên lụy.” Thẩm Nha thành thân với Tiểu Nha Nội được nửa năm, bụng không có động tĩnh khiến nàng ta rất sốt ruột, tháng trước Tiểu Nha Nội nạp một lương thiếp, còn rất xinh tươi.
Đối mặt với lời khuyên tốt bụng của Thẩm Nha, Tiểu Nha Nội cũng không cảm kích: "Ngươi biết cái gì, cha càng giận, càng cần trấn an, thì càng cần trút giận thôi.
Nếu ta không đến trước mặt ông ta xem, ông ta lại trách ta bất hiếu, nếu vì vậy mà bị trách phạt, ngươi thay ta chịu gia pháp sao?”
Chuyện xảy ra hôm nay nàng ta đều nhìn thấy, ngay cả Lưu di nương được sủng ái ở trước mặt công công cũng bị giáo huấn, Lưu gia kia đoán chừng xui xẻo rồi.
Lúc này Tiểu Nha Nội hiểu lầm tâm ý của nàng ta, Thẩm Nha cảm thấy đặc biệt ủy khuất: "Thiếp thân cũng là vì tốt cho nha nội, công công lần này tức giận không nhẹ, thiếp thân cũng là lo lắng nha nội ở trước mặt công công bị liên lụy thôi.
Không bằng đọc sách nhiều một chút, chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu, nếu có thể học cao trung, đến lúc đó công công chỉ biết xem trọng nha nội, thưởng còn không kịp, làm sao nỡ lòng mà mời gia pháp chứ?”
“Phì.” Người như Tiểu Nha trong bụng có thể biết được mấy chữ đã là công lao của Huyện lão gia mời vô số tiên sinh rồi.
Cuộc đời hắn ta hận nhất là người có học, vừa cầm sách choáng váng đầu óc thì làm sao có thể cầm mã cầm đao thiên thương tự tại? “Ngươi là tiện nhân, lúc trước chính là ngươi chủ động hướng tiểu gia ta vui mwungf, hạnh phúclúc này ngươi ghét bỏ tiểu gia không tiến bộ, lúc ấy ngươi ân cần cái gì?”
Thẩm Nha nghe tiếng chịu nhục, cũng chỉ đành nén giận: "nha nội hà tất phải nói như vậy thiếp thân không chịu nổi thế sao? Thiếp thân có chuyện gì không phải là vì nha nội sao?”
Tiểu Nha Nội một cước đá đổ bồn rửa chân, sau một tiếng "loảng xoảng" vang lên, nước rửa chân làm ướt mặt Thẩm Nha.
Thẩm Nha vội vàng lấy tay áo đi lau, Tiểu Nha Nội chân trần đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Nha đang hốt hoảng tự lau mặt: “Cưới tiểu gia ngươi thật sự là xui xẻo tám đời, muốn tình thú cũng không tình thú, chỉ biết dông dài tiểu gia đọc sách thi cử.
Muốn hiền lành không hiền lành, chỉ biết cùng thị thiếp thông phòng tranh giành tình nhân, ngươi nói ta muốn ngươi có ích lợi gì? Không cần phải học theo đại ca của ngươi, hưu rồi cưới thêm một phòng nữa là được.”
Tiểu Nha Nội đi chân trần, để lại Thẩm Nha ngây ra như phỗng.
Một giọt nước từ thái dương chảy vào môi nàng ta, nàng ta quên cả buồn nôn.
Rốt cuộc nàng ta sai ở đâu chứ?
Nàng ta không cam lòng!
Đại ca ca trúng cử vào kinh, đã là mưu đồ địa vị, chỉ đợi nhà cũ của thị trấn Thái An bán đi sẽ đưa cả nhà vào kinh.
Vậy kinh thành là nơi nào?
Nghe nói vô cùng phồn hoa, ca múa thái bình, ngay cả phân của Xuân Yến cũng thơm.
Đại tỷ tỷ gả vào Hầu phủ, tuy là một gia đình nghèo túng, nhưng rốt cuộc vẫn là trực hệ của Hầu phủ, đợi đến khi dòng chính trong kinh lên tiếng, thì cũng phải bay lên đầu cành.
Chỉ có nàng ta, vốn tưởng rằng Tiểu Nha này phong lưu tiến bộ, không ngờ hắn ta chỉ phong lưu mà thôi.
Người ngay cả sách cũng lười liếc mắt nhìn một cái thì làm sao có thể tính là tiến bộ? Trong nửa năm này nàng ta cũng cẩn thận lưu ý qua, công công không có năng lực gì lớn, không có đại tài nịnh bợ thượng quan, thế đạo thái bình này cũng không sai khiến được biểu hiện của ông ta, ông ta chỉ có thể ở nơi quỷ quái này tầm thường vô vi làm tiểu quan thất phẩm cả đời.
Nàng ta không muốn chấp nhận số phận này, không muốn trong bốn ca muội nhà họ Thẩm, nàng ta lại là người sống thảm nhất.
Nhưng công công không đáng tin cậy, Tiểu Nha Nội cũng không đáng tin cậy, chẳng lẽ phải dựa vào một nữ nhân ngay cả cửa xa cũng chưa ra sao?
Thẩm Nha gập đôi chân ướt sũng lại, vùi đầu vào giữa hai chân.
Giờ phút này, ai cũng không biết trong lòng nàng ta có tính toán gì.
Tô Doanh nghỉ ở Cẩm Tú Phường lúc tỉnh lúc mê cả đêm, buổi trưa hôm sau mới đứng dậy.
Miêu nhị tỷ đưa đồ ăn sáng và cơm trưa tới cùng ăn, Viên ma ma hầu hạ bên cạnh.
Có người vội vã chạy tới, đứng ở ngoài cửa: "Cô nương, tiểu nhân có lời muốn báo.”
“Hẳn là có tin rồi, ma ma, mời hắn ta vào đi.” Tô Doanh cầm thìa bạc khuấy cháo loãng trong bát.
Viên ma ma đi ra ngoài mời vào rất nhiều, rất nhiều người chào hỏi trước, sau đó mới nói: "Cô nương, sáng sớm Lưu gia đã bị đòi nợ chặn cửa, trên dưới hai huyện có không ít cửa hàng bán hoa khô đều là đánh hắn ta lấy hàng, những thứ kia trả tiền đặt hàng hoặc là không lấy được hàng, hoặc là lấy được hàng thứ, đều đang tìm Lưu đại hộ muốn bồi thường.”
“Tình trạng trước khi ngươi đến là gì?” Tô Doanh ăn xong một miếng cháo, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
“Loạn thành một nồi cháo.” Đại Lâm nói: "Ai nguyện ý chịu thiệt về bạc không? Lưu đại hộ gọi phòng thu chi đặt ở cửa lớn, từng người từng người bồi thường bạc.
Cát Gia Lâu còn tìm người đi gây chuyện, nói là ở thọ yến hôm qua đã đánh vào mặt Huyện lão gia, hiện giờ có quan hệ họ hàng với Lưu gia cũng không dám mạo hiểm, chỉ sợ dẫn lửa thiêu thân.”
Ai nói không phải chứ, tất cả mọi người đều phải kiếm sống ở huyện Thượng Hà ai dám đắc tội với Huyện lão gia rồi lại qua lại với Lưu đại hộ?
Hoa tiêu hiện nay không cung ứng được, thị trấn, huyện lân cận đều nói không có hàng, tiền hàng bỏ ra lại thu không đủ, Lưu đại