Nửa đêm Thẩm gia xảy ra chuyện náo loạn, sáng sớm hôm nay Tô Âm tỉnh dậy nhận được tin thì vội vàng đến Phúc Xuân Viện thăm Khương thái thái, hỏi han an ủi.
Khi Tô Âm ra khỏi Phúc Xuân Viện đã là buổi trưa, nàng ta về nhà mẹ đẻ.
Bây giờ tâm trí Trần thái thái đều đổ dồn vào việc trị cô con dâu không khiến người khác bớt lo mà Tô Tác Bằng cưới về.
Tô Tác Bằng vắt kiệt sức mình để cưới thứ nữ nhà Huyện thừa về, Tô Âm cưới không lâu thì hắn cũng mang sính lễ đi cầu hôn.
Nhưng Huyện thừa chẳng thèm nhìn Tô Tác Bằng, cho dù gả cho lợn, cho chó cũng không gả cô nương nhà mình cho Tô Tác Bằng.
Tô Tác Bằng không làm được con rể Huyện thừa thì lại bị đại cô nương Phùng gia bán dầu tìm tới cửa, nói rằng buổi tối Tô Tác Bằng bị từ hôn uống rượu say, gặp ả trên đường rồi làm việc không đứng đắn với ả, nếu không cưới ả thì ả sẽ làm loạn lên huyện nha để huyện lão gia giải quyết, cho toàn huyện xem thể diện Tô gia.
Tô gia vừa mới trải qua chuyện Tô Âm và Thẩm Mặc Trì làm chuyện đồi bại trước hôn nhân và mang tiếng xấu, bị mọi người chỉ trích, chửi rủa, sao có thể chịu được việc bị cáo lên huyện nha nữa?
Tô nhị lão gia xua tay, đẩy vấn đề cho Trần thái thái giải quyết.
Trần thái thái có thể làm gì? Để xoá bỏ hình ảnh xấu về đạo đức cá nhân của cô nương nhà mình nên chỉ đành cho người mang sính lễ tới cần hôn cô bán dầu Phùng gia, mới chưa được vài tháng đã cưới Phùng đại cô nương vào nhà.
Phùng thị thường xuyên ra ngoài làm ăn buông bán, ả có kiến thức cũng dũng cảm.
Đối mặt với trượng phu lúc gần lúc xa, mẹ chồng luôn luôn làm khó dễ ngược lại sống rất an nhàn, dễ dàng, thuận lợi.
Trượng phu như gần như xa thì ả sẽ làm hài lòng hắn trong chuyện phòng the, đáng lẽ Tô Tác Bằng đổi người khác sẽ cảm thấy không thích nên đợi đến tối sẽ mây mưa cùng ả.
Mẹ chồng Trần thái thái ngáng chân ả cũng bị nàng bình tĩnh đáp trả khiến Trần thái thái không lợi dụng được, thỉnh thoảng còn bị lỗ một chút.
Hôm nay Tô Âm về nhà mẹ, Trần thái thái rất vui mừng, đang định trút bỏ những nỗi oan ức Phùng thị gây ra, nhưng lại nghe được chuyện xảy ra ở Thẩm gia đêm qua từ Tô Âm.
“… Nương, nương nói xem phải làm sao đây? Đại gia vẫn đang ở Kinh thành đợi con lấy tiền bán nhà đưa mẹ chồng về cùng.
Nương không biết chúng con ở Kinh thành khó khăn thế nào đâu, tháng trước ngự sử đại nhân tổ chức xuân yến, con mặc quần áo đẹp nhất với vẻ ngoài đẹp nhất đến bữa tiệc, kết quả đến phủ ngự sử đại nhân thì đúng là mất mặt, không ngờ con lại là người ăn mặc giản dị nhất.
Đợi mãi mới có phu nhân tới nói chuyện cùng con, vừa nghe chúng con vẫn đang thuê nhà của người khác thì lập tức bĩu môi bỏ đi.” Những khuê tú thục nữ khác ăn mặc lộng lẫy, cử chỉ của họ đều toát ra phong thái quyến rũ, bây giờ nghĩ lại mắt Tô Âm vẫn còn phát sáng.
“Ai bảo nhị thúc của con lại không hiểu chuyện đến thế? Nếu ông ta là người hiểu chuyện thì sẽ không cản trở tương lai của huynh trưởng.” Trần thái thái cũng sốt ruột theo: “Mấu chốt vẫn phải xem mẹ chồng con xử lý thế nào? Nếu bà ta không đồng ý cho nhà nhị thúc con vào Kinh thành cùng thì nhị thúc con làm loạn cũng vô ích.
Nhưng lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, mẹ chồng con nỡ lòng nào?”
Đây cũng là vấn đề mấu chốt trong lòng Tô Âm: “Đại gia nói rồi, bây giờ chàng chỉ là tiểu quan lại công bộ nho nhỏ, không thể nuôi được cả một gia đình lớn, chỉ có thể để nhà nhị thúc chịu khổ trước, sau này cuộc sống tốt hơn rồi đón nhà nhị thúc vào Kinh.
Nương, người không biết đâu, đại gia tướng mạo phong lưu, nhân tài xuất chúng, đã thể hiện tài năng ở công bộ.
Mỗi lần đại gia đi giao lưu sẽ có một vài tiện nhân không có mắt bám dính lấy đại gia, con thật sự lo lắng con ở nhà lâu quá sẽ khiến đám tiện nhân kia có cơ hội…”
Những lời phía sau Tô Âm không nói Trần thái thái cũng hiểu, con rể bà chắc chắn sẽ có tương lai rộng mở, tươi sáng, không thể để tiện nhân khác được hời.
Bà ta đảo mắt, bắt đầu tính kế: “Ta thấy lòng mẹ chồng con vẫn hướng về đại gia nhà con, chuyện của nhị gia có thể suy nghĩ thoáng hơn.
Nhị cô nương nhà con không phải đã gả đến huyện lão gia rồi sao? Có thể để tiểu nha bên đó tìm việc vặt cho nhị thúc con trong huyện không?”
“Nương đang muốn tìm cách chia rẽ gia đình nhị thúc sao?” Mắt Tô Âm sáng lên nhưng sau đó lại cau mày: “Nhưng nhị thúc biết chúng con muốn bán nhà, làm gì có chuyện dễ dàng chuyển ra khỏi nhà thế? Còn có Vạn Thị kia nữa, ả dịu dàng yếu đuối vậy thôi nhưng mẹ chồng cũng chẳng làm gì được ả! Sao họ có thể bỏ nhà lớn không ở, đồng ý chuyển ra ngoài?”
“Vậy thì phải xem sự phối hợp giữa hai mẹ chồng nàng dâu con rồi.” Trần thái thái nói: “Nhị gia đã khiến mẹ chồng con tức thành bệnh, con tìm lý do để ngày mai về Kinh thành, chắc chắn mẹ chồng sẽ mắng con bất hiếu, để Vạn Thị tới bên hầu hạ, đừng nhắc tới chuyện bán nhà, hơn nữa phải cố ý như vô ý mắng hai con bất