"Ba người thành con hổ.” Chu lão thái thái than thở: "Ngươi là một đứa trẻ thông minh, sao lại không biết đạo lý này chứ? Từng lời nói oan uổng đó lại có thể đè chết ngươi đấy."
"Cháu gái có bà ngoại che chở, chẳng sợ gì cả.” Tô Doanh cười làm nũng.
"Lúc này ngươi mới nhớ tới bà già này à? Sao xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không biết nói một tiếng, để phụ thân ngươi tới cửa chất vấn, ta cuối cùng lại không nói được lời nào.” Chu lão thái thái giả vờ tức giận.
Tô Doanh vội nói: "Đều tại A Doanh không đúng, bà ngoại đừng giận nữa, nếu không sẽ chẳng trẻ nữa đâu."
"Phì....” Chu lão thái thái bật cười: “Ta là người sắp xuống lỗ rồi còn trẻ gì nữa, ngươi chỉ giỏi dỗ ta thôi."
Chu lão thái thái cười, bầu không khí cũng không còn nặng nề nữa.
Tô Doanh lại đứng ở trước mặt Tô đại lão gia: “Phụ thân đừng phiền não vì chuyện này nữa, nếu còn buồn bực lại là A Doanh bất hiếu."
"Biết nguyên nhân từ đầu đến cuối, vi phụ vẫn xem như được an ủi.
Nhưng qua chuyện này, con cũng nên ý thức được sự lợi hại của những lời bịa đặt đi.
Ta nghĩ con là một cô nương mà một mình một hộ thật sự không thích hợp, phải mau chóng giải quyết chuyện này."
Chu lão thái thái rất tán thành: “Phụ thân ngươi nói không sai.
Doanh tỷ, hai cha con này không thích hợp ở lại sơn trang Ngô Đồng nữa.
Bọn họ đã ở trong phạm vi Thượng Hà thì chuyện này lại để ta đứng ra.
Chương ma ma, ngươi đi qua sơn trang Ngô Đồng một chuyến."
Chương ma ma khẽ phúc thân rồi xoay người vén rèm ra ngoài.
Tô Doanh thấy Chương ma ma ra ngoài, trong đầu không ngừng quanh quẩn ý nghĩ muốn gọi bà ta lại, sắc mắt cũng thay đổi liên tục.
Chu lão thái thái thấy vậy hỏi: “Ngươi luyến tiếc à?"
"Không.” Tô Doanh khẽ cười.
Nàng gặp Tuyên Hàm quá đột ngột, chia tay cũng quá đột ngột.
Buổi trưa cậu bé muốn ăn thịt lợn sữa miền nam, vịt nướng nhồi long nhãn, cũng không biết Miêu nhị tỷ có làm cho cậu bé không?
Còn cả Tuyên Mạch nữa, hình như hắn rất thích rượu ngâm trong nước suối ở núi Bạch Lăng....
Đáng tiếc, nàng không thể chào tạm biệt cho đàng hoàng.
"Lão thái thái, tuy A Doanh nói một mình lập hộ nhưng ở Thượng Hà vẫn được ngài chăm sóc, ta rất cảm kích.
Trải qua chuyện này, ta cảm thấy không thể lại mặc cho nàng ở một mình bên ngoài nữa.
Cho nên ta muốn dẫn nàng quay về huyện Hạ Hà, cố gắng tìm thêm một nhà cho nàng, để cuộc sống sau này được yên ổn."
Vậy nếu không tìm được nhà nào thích hợp, chẳng phải nàng sẽ ở nhà làm bà cô luôn sao? Kiều thị không vui: “Đại lão gia, không phải ta không thích Doanh tỷ quay lại nhưng huyện Hạ Hà chúng ta có bao nhiêu người, lại có bao nhiêu người có thể lọt vào mắt của ngài, trong lòng ngài không tính toán được sao? Chỗ đó đâu giống huyện Thượng Hà này, bao nhiêu thanh niên tài tuấn muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn gia thế có gia thế, cần gì phải tự làm khổ mình mà quay về huyện Hạ Hà như vậy? Lão thái thái nhìn xa trông rộng, vậy để cho ngài ấy để ý, còn không tìm được con rể ưng ý cho Doanh tỷ của chúng ta sao?"
Kiều thị nói êm tai, ngoài sáng là suy nghĩ cho Tô Doanh, trong lòng lại chỉ toàn nghĩ cho mình.
Tô Doanh không nói toạc ra, ở đây cũng chẳng có mấy người là người ngu.
Chỉ thấy mặt Tô đại lão gia tái xanh, hung hăng trừng mắt nhìn Kiều thị: “Câm miệng, ở đây có phần cho ngươi nói chuyện sao?"
"Ta lại chẳng nói sai, sao phải câm miệng? Huyện Hạ Hà cũng chỉ có một tiến sĩ là Thẩm gia, còn là người Doanh tỷ của chúng ta từng gả, chẳng lẽ muốn nhắc lại chuyện cưới hỏi lần nữa? Nếu lại gả vào, vậy cũng chỉ có thể làm thiếp đi? Hơn nữa A Doanh nhà chúng ta đã bị Thẩm gia bỏ, giờ không để ý tới mặt mũi mà quay trở lại, vậy chẳng phải sẽ làm cho hàng xóm láng giềng cười đến rụng răng sao?" Kiều thị khoa tay múa chân, nước bọt bay loạn, nói Tô Doanh không đáng một đồng.
Chu lão thái thái không nghe nổi nữa: “Kiều thái thái kiến thức sâu rộng, kiên quyết không thể lại có dính dáng gì với Thẩm gia được."
Nghe Chu lão thái thái nói, Kiều thị tưởng bà tán thành ý kiến của mình lại càng nói linh tinh không lựa lời: “Vẫn là lão thái thái hiểu ta.
Tuy Doanh tỷ không phải do ta sinh ra nhưng tốt xấu gì cũng là họ Tô, ta có thể hại nàng được sao? Với nhân phẩm và tài năng, dung mạo của Doanh tỷ như vậy, ở huyện Hạ Hà chúng ta thật sự không có người nào có thể xứng đôi.
Lại nói ở huyện Hạ Hà có không ít người biết nàng, nếu tái giá đến huyện Hạ Hà sẽ bị người ta nhắc tới nhắc lui.
Nếu tìm một nhà ở huyện Thượng Hà để lấy, ít nhất bên tai cũng được yên tĩnh.
Doanh tỷ, ngươi nói có đúng không?"
Cũng may Tô Doanh giỏi giữ bình tĩnh, nếu không sợ rằng không nhịn được mà xông tới tát Kiều thị vài cái mất.
Nhìn thử Viên ma ma đi, bà ta còn không phải nóng lòng muốn thử sao?
"Thái thái luôn suy nghĩ cho A Doanh, A Doanh rất cảm kích!"
"Ngươi biết khổ tâm của ta là được rồi.” Kiều thị phất khăn ra vẻ trưởng bối quan tâm.
Mặc dù Tô đại lão gia cảm thấy Kiều thị nói khó nghe, nhưng trong đó cũng có đạo lý.
Ông ta có thể nghe ra được, tin tưởng Chu lão thái thái cũng có thể nghe ra được.
Ông ta nhìn về phía ghế trên với vẻ khó xử: “Lão thái thái, nếu ngài có thể phiền lòng về chuyện này, ta chắc chắn có thể yên tâm về tiền đồ của Doanh tỷ."
Trước đó bà đã nói với Doanh tỷ về chuyện này, thái độ của Doanh tỷ rất rõ ràng, đời này cưới lại thì nhất định phải là phu quân, bằng không thà cả đời không lấy chồng.
Lúc này Tô đại lão gia tỏ ra rất mong đợi, bà cũng vui mừng nhìn thấy thành quả, chẳng qua trong lòng nhất thời không chọn được ai mà thôi.
"Nói ra huyện Thượng Hà huyện Hạ Hà