Khi nàng nhìn thấy Tuyên Mạch đẩy cửa bước vào, sợi dây căng thẳng trong lòng nhẹ nhàng buông lỏng, mọi sự tuyệt vọng đột nhiên biến mất.
Tô Doanh nhìn Tuyên Mạch từng bước đến gần, khoé môi khó nhọc nhếch lên một nụ cười.
Tuyên Mạch ngồi xổm xuống nhìn Tô Doanh: “Đây là nụ cười khó coi nhất mà ta từng thấy.”
Nụ cười của Tô Doanh biến mất.
Tuyên Mạch nhẹ nhàng ôm Tô Doanh vào lòng không hề báo trước.
Sau đó là tiếng khóc vừa tủi thân vừa tức giận của Tô Doanh vang vọng trong căn phòng hôi hám này.
Tuyên Mạch cởi trói cho nàng, cơn đau trật khớp ở tay phải khiến Tô Doanh ngừng khóc, cơn đau cũng đánh thức thần kinh đang mơ hồ của nàng.
Bây giờ không phải lúc để khóc.
Tuyên Mạch đưa khăn tay cho nàng, Tô Doanh cũng không hề khách sáo dùng lau nước mắt: “Sao ngươi tìm được ta?”
Tuyên Mạch không nói gì, cài lại cây châm ngọc trai lên đầu Tô Doanh.
Thanh Duyệt bước vào, thấy cảnh này thì hơi nghiêng người tránh đi: “Gia, Tôn gia đã tới nha môn báo án, bây giờ nha dịch đã đang trên đường tới đây rồi.”
Tôn gia báo án? Đây đúng là một bước đi khôn ngoan.
Tuyên Mạch nghi ngờ nhìn Tô Doanh, nàng đáp: “Ngoại tổ mẫu quan tâm ta, chắc chắn không phải người báo án.”
“Gia, thuộc hạ phát hiện con hẻm đối diện tiệm lôi trà có một chiếc xe ngựa, người trong xe ngựa vẫn luôn quan sát tiệm lôi trà qua cửa sổ xe.” Thanh Duyệt nói điều mình phát hiện.
Tô Doanh suy ngẫm lại, cảm thấy có lẽ đối phương vẫn còn động thái gì nữa, nếu không vở kịch này sẽ vô ích.
Tuyên Mạch muốn đỡ Tô Doanh dậy, tay vừa chạm vào tay phải nàng đã thấy Tô Doanh tái mặt vì đau, y trầm giọng hỏi: “Tay ngươi sao thế?”
“Vừa nãy ta ngã từ trên giường xuống đất, va vào băng ghế dài, có lẽ trật khớp rồi.”
Tuyên Mạch thở dài, ánh mắt u ám nhìn Đồ Đại Lang, vừa định đá gã thì Tô Doanh đã ngăn lại: “Đợi đã.”
“Ngươi định tha cho hắn?”
Tô Doanh lắc đầu: “Ta giống loại người lấy ơn báo oán à?”
Tuyên Mạch mỉm cười thưởng thức, chỉ là y rất lo lắng cho cánh tay bị trật khớp của Tô Doanh: “Ngươi định làm gì?”
“Nếu bà ba muốn tìm phu nhân cho Đồ Đại Lang, sao ta không hoàn thành nỗi khổ tâm của bà ba nhỉ?” Tô Doanh cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng rơi vào Đồ Đại Lang đang bất động: “Ta có chuyện này phiền Vương gia giúp đỡ.”
“Vì sao bản vương phải giúp ngươi?”
“Ba người Vương gia ăn ở tại sơn trang Ngô Đồng, lẽ nào không phải trả lãi?”
Nữ nhân này không gây chuyện, không sợ phiền, có thù tất báo, y càng thêm hứng thú với nàng.
“Nói đi, muốn bản vương giúp gì?”
Tô Doanh im lặng một lúc, như đang vướng vào tâm trạng gì đó rất khó đưa ra quyết định.
Một lúc sau, nàng tới trước mặt Thanh Duyệt: “Làm phiền Duyệt hộ vệ đi một chuyến, đưa người trong xe ngựa tới đây.”
Tuyên Mạch nhìn Tuyên Mạch, thấy y gật đầu mới chắp tay lui ra.
“Tay ngươi cần đi khám đại phu.” Tuyên Mạch cất lời, giọng điệu hơi quan tâm.
Trong đầu Tô Doanh đang đấu tranh tư tưởng, nàng cũng mặc kệ.
“Ta có thể nhịn.”
“Thật sự có thể nhịn?” Tuyên Mạch cau mày, chợt y đứng trước mặt Tô Doanh, cầm lấy cánh tay bị trật khớp của nàng.
“Ngươi muốn làm gì?” Tô Doanh đau nên muốn trốn tránh theo bản năng: “Mau thả ta ra.”
Tuyên Mạch không những không buông tay mà còn nhanh chóng kéo xuống rồi lại kéo lên, cơn đau như bị xé rách khiến Tô Doanh còn chưa kịp hét lên đã cảm thấy cánh tay không còn cảm giác, tê dại như không còn tay.
Sau khi cảm giác tê dại dần biến mất, cơn đau cũng dần tan biến.
“Ngươi biết nắn xương.”
Mười bốn tuổi Tuyên Mạch đã bắt đầu xông pha chiến trường, trật khớp là chuyện thường thấy trong quân đội, thi thoảng quân y bận quá, y cũng sẽ đích thân ra trận giúp nắn xương.
Chỉ là cách y nắn xương đối với nữ nhân mà nói là hơi thô bạo, nếu không cẩn thận nữ nhân sẽ bị đau mà ngất đi.
Nhưng đúng như y nghĩ, Tô Doanh gắng gượng được.
Tuyên Mạch không trả lời, Thanh Duyệt quay lại khiêng Tôn Phương đã hôn mê trên vai.
Không phải sáng nay ả ngủ dậy cảm thấy khó chịu sao?
Đúng là nực cười.
Bà ba đào hố sâu chừng nào để nàng nhảy xuống đây?
Viên ma ma không dùng bữa sáng mà đứng chờ ở cửa mãi nhưng vẫn không thấy Tô Doanh về, bà càng chờ càng sốt ruột, càng chờ càng hoảng sợ, cuối cùng lại chờ được nha dịch của nha môn.
Chu lão thái thái vừa nghe nha dịch tới thì tức đến mức suýt ngất xỉu, Tương thị này thật là, làm gì có cô nương xuất thân trong trắng lại có liên quan tới nha môn! Ả đang muốn đẩy Doanh tỷ vào chỗ chết đây mà! Chiêu rút củi dưới đáy nồi này đã hạ quyết tâm lớn đến mức nào?
Tôn gia đóng vai trò quan trọng ở huyện Thượng Hà, Huyện lão gia biết tin Tôn gia có người biến mất đương nhiên rất dốc sức, cố ý dặn dò phải cử nha dịch có năng lực nhất nha môn tới.
Trong phòng chính, đầu mục Vương đeo đại đao ở thắt lưng, chắp tay cúi đầu với Chu lão thái thái: “Lão thái thái yên tâm, tiểu nhân đã cho người đi tìm người khả nghi rồi, nhất định sẽ đưa Doanh cô nương an toàn trở về.”
Chu lão thái thái lịch sự nở nụ cười cứng nhắc: “Khiến Vương bổ đầu lo lắng rồi.”
“Đây là chuyện tiểu nhân nên làm, nếu muốn nhanh chóng tìm được Doanh cô nương cần phải có tranh chân dung, không biết trong phủ có tranh chân dung của cô nương không? Nếu không có tiểu nhân có thể về nha gọi hoạ sĩ tới.”
“Không cần, không cần.” Chu lão thái thái vội ngăn cản lời đề nghị này, nếu để nha dịch cầm chân dung đi tìm khắp phố, chẳng phải sẽ làm náo loạn sự yên tĩnh của khu phố, khiến mọi người ghi hận, càng khiến thanh danh của Doanh tỷ xấu đi.
Qua hai năm, khó khăn lắm thân phận người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ của nàng mới phai nhạt trong lòng mọi người, bây giờ lại gây xôn xao chẳng phải mọi người sẽ lại nhớ rõ sao?
“Nương, thiếu phụ thấy ý kiến này rất hay, có chân