"Tỷ muội hai người thật thân thiết, đi xem đi, nàng ta ở Hạnh Phân Viện."
"Tỷ phu, thứ cho A Âm nhiều chuyện hỏi một câu.
Nghe nói tỷ tỷ bị Khương thái thái phạt quỳ dưới ngày tuyết rơi suốt mấy tiếng mới bị sốt cao, chắc chắn là tỷ tỷ làm gì đó không tốt khiến Khương thái thái khó chịu rồi, nay A Âm xin lỗi thay tỷ tỷ, mong tỷ phu sẽ chuyển lời giúp A Âm." Giọng nói của Tô Âm mềm mại như khói, cực kì dịu dàng, Thẩm Mặc Trì nghe đến đau lòng.
Thẩm Mặc Trì nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng mà vô tình khi Tô Doanh nhìn hắn, rồi nhìn Tô Âm vừa dịu dàng khéo léo, lại có giáo dưỡng, liền thở dài rằng nếu lúc cưới là Tô Âm thì tốt biết bao.
"Tuy cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, nhưng nếu tỷ tỷ của muội hiểu chuyện bằng một nửa muội thì cũng không phải chịu tội này."
Lời nói của Thẩm Mặc Trì khiến Tô Âm như ngồi giữa làn gió xuân, vui như mở cờ, cô ta đi chuyến này quả là đúng đắn.
"Tỷ phu quá khen rồi, vậy A Âm đi thăm tỷ tỷ đây, không làm phiền tỷ phu nữa."
"Đi mà khuyên nhủ tỷ tỷ muội đi, muội cũng biết tính tình nàng ta rồi đó." Thẩm Mặc Trì nói xong thì đi sượt qua người Tô Âm, chẳng biết là vô tình hay cố ý mà chạm vào khăn tay của Tô Âm.
Trái tim Tô Âm run run, vừa vui vẻ, mà vừa như khó thở, Thái Khuynh là nha đầu đi theo bên cạnh nàng ta vội vàng đỡ nàng ta.
"Cô nương, Thẩm đại gia đi rồi, mặt người đỏ như nướng trên lửa vậy."
Tô Âm trừng nàng ta: “Nha đầu hư hỏng, ngươi dám giễu cợt ta."
Viên ma ma đứng ở hòn non bộ cách đó không xa, nhìn Tô Âm và Thẩm Mặc Trì ngươi tới ta đi như đang nói chuyện tình yêu, lông mày nhíu lại như có thể kẹp chết con muỗi.
Ở Tô trạch, Tô Âm này là người không an phận, ngoài sáng hay trong tối gì cũng muốn so sánh với cô nương nhà mình.
Nay cô nương nhà mình có được mối hôn sự tốt thế, sợ rằng dù trong mơ nàng ta cũng ghen tị đến mức nghiến răng.
Thấy nàng ta đi tới Hạnh Phân Viện, Viên ma ma tăng tốc trở lại Hạnh Phân Viện trước khi nàng ta tới.
Biết Tô Doanh chưa tỉnh bèn ngăn chủ tớ Tô Âm ở bên ngoài Hạnh Phân Viện.
"Đại nãi nãi nhà ta sốt cao, uống thuốc xong mới nằm nghỉ, cảm ơn cô nương có lòng tới thăm, cô nương về đi thôi."
Viên ma ma đi theo Tô Doanh từ nhỏ, hiện nay ngay cả khi Đại bá mẫu gặp Viên ma ma cũng phải e ngại ba phần.
Tô Âm thức thời đứng lại, trong lòng đầy lo lắng nhìn Viên ma ma chằm chằm: “Tỷ tỷ bệnh đến mức đó, đúng là khiến người ta lo lắng."
"Đúng thế, nếu cô nương muốn gặp Đại nãi nãi nhà ta thì không biết phải đợi đến bao lâu.
Để cô nương cứ đợi như thế thì không được."
Tô Âm đi chuyến này là có ý đồ khác, cũng đã thỏa mãn ý nguyện rồi, tội gì phải chờ tên ngu yếu ớt đó tỉnh lại chứ? Tỉnh lại thì nàng ta cần phải ứng phó nữa, từ trước đến nay giữa hai người họ toàn nói những câu như mang theo dao đâm, chằng ai phục ai.
Lúc này nên biết nghe lời phải, về rồi tính sau.
"Vậy nhờ ma ma nhắn cho tỷ tỷ là ta đã tới."
Viên ma ma nở nụ cười tiễn khách: “Cô nương đi thong thả."
Viên ma ma đi về, Thái Mạn đứng ngoài cửa đi sau lưng bà ta mà nhìn quanh: “Đi rồi sao?"
Viên ma ma gật đầu, nhưng giọng nói lại rất tức giận: “Cô nương nhà chúng ta số khổ quá mới gặp phải nhà chồng như thế.
Ban nãy thái thái gọi ta đi, bảo ta nói với Đại nãi nãi rằng ngày mốt bà ta và Nhị cô nương đi Phổ Ninh Am dâng hương, bảo Đại nãi nãi an bài sớm, đừng khiến Thẩm gia mất mặt.
Trời ạ, chẳng lẽ bà ta không biết Đại nãi nãi còn đang bị bệnh hay sao? Bà ta vốn chẳng coi tiểu thư nhà chúng ta là người mà bà ta coi là nô tài để sai sử đó."
Thái Mạn nghe thế cũng rất bực bội: “Vậy giờ phải làm sao mới được đây? Đại nãi nãi còn đang bị bệnh, làm sao mà sắp xếp?"
"Cũng may vẫn còn một ngày, chờ Đại nãi nãi tỉnh lại rồi nói."
Sáng sớm hôm sau Tô Doanh tỉnh lại, ăn điểm tâm xong lại uống thuốc, cảm giác đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Dựa vào giường, nghe Viên ma ma kể chuyện Khương thái thái dặn và muội muội Tô Âm tới thăm bệnh.
Năm Chiêu Toả Nhi đầy sáu tuổi Thẩm Nha về nhà mẹ đẻ khiến Khương thái thái tức chết, Thẩm Nha như nguyện gả cho Tiểu Nha Nội trong huyện.
Tên nha nội đó, ngoài mặt sống rất tốt, nhưng trong bụng lại là hạng người bạ đâu nói đây, ham mê nữ sắc.
Thẩm Mặc Trì đỗ