Viên ma ma lại nhìn Nhạc Vân Mi, sau đó nhìn Hoắc Tịnh Phương, vẻ mặt cực kỳ khó nói.
Điều này khiến cho Hoắc Tịnh Phương và Nhạc Vân Mi cũng trở nên căng thẳng, sớm đã không còn vẻ vô tư nói cười như trước nữa.
Tô Doanh nói: "Nói đi, đừng úp mở nữa, càng che giấu lâu càng dễ xảy ra chuyện."
Viên ma ma xấu hổ nói: "Cô nương, bởi vì Phương cô nương và Mi cô nương mất tích, mà trong thành đã náo loạn hết lên.
Mọi người đều nói hôm qua hai nàng dạo chơi gặp sơn tặc, bị sơn tặc bắt đi.
Nhạc thiếu tướng điều tất cả binh mã trời vừa sáng liền ra khỏi thành để tìm người huyện nha và nha dịch trong thành cũng đang tìm kiếm từng nhà.
"
Bị bọn sơn tặc bắt đi?
Trời ạ!
Hoắc Tịnh Phương muốn ngất xỉu khi nghe thấy tin này.
Nhạc Vân Mi cũng hoảng sợ, vội vàng đỡ Hoắc Tịnh Phương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chắc chắn là con tiện nhân Khúc Hằng bịa chuyện, dám bôi nhọ thanh danh của chúng ta như thế này.
Ta đi về ngay bây giờ, ta phải xé xác nàng ta.
"
Khúc Hằng?
Khúc Hằng kếp trước không phải là chị dâu của Nhạc Vân Mi sao?
Tô Doanh không rõ lnguyên nhân đằng sau của việc này là gì, nhưng Nhạc Vân Mi và Hoắc Tịnh Phương chắc chắn không được rời sơn trang Ngô Đồng vào lúc này.
Tô Doanh một tay giữ lấy Hoắc Tịnh Phương, tay còn lại kéo lại Nhạc Vân Mi đang chạy đi: "Tuyệt đối không được, bất kể bây giờ ngươi làm gì với Khúc Hằng, dù sao thanh danh đã truyền ra ngoài cũng sẽ không lấy lại được.".
"
“Cô nương của chúng ta nói đúng, Mi cô nương, hãy suy nghĩ kỹ, lắng nghe những gì cô nương của chúng ta có ý kiến gì.” Viên ma ma cũng ngăn Nhạc Vân Mi lại.
Danh tiếng của những cô gái bình thường đã rất quan trọng, huống hồ là một cô nương giàu có và quyền lực? Bị bọn sơn tặc bắt cóc suốt một ngày đêm, cho dù là tự biết mình trong trắng, những lời nói xấu xa cùng những ánh mắt kia cũng có thể khiến người ta đi đến chỗ tuyệt vọng.
“A Doanh, nàng có cách nào giúp ta và A Mi không?” Hoắc Tịnh Phương kéo Tô Doanh thật chặt trước lời nói của Viên ma ma, nhìn cô chằm chằm đầy mong đợi: “Nếu không, một khi thanh danh của ta và A Mi bị hủy hoại, không chỉ hai người chúng ta không còn đường sống, danh tiếng của toàn bộ Hoắc gia và Nhạc gia sẽ bị ảnh hưởng.
"
Trong những thập kỷ của kiếp trước, những âm mưu xảo trá giữa các gia tộc trong kinh thành đã không ít lần ảnh hưởng đến Thẩm gia, Tô Doanh cũng nhận thức được mức độ nghiêm trọng của tình huống này.
Dìu Hoắc Tịnh Phương ngồi xuống, Tô Doanh nhìn Nhạc Vân Mi Sơ đang khó chịu không thôi: "Ta rất muốn giúp hai người, nhưng phải nói cho tôi biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các người lại dầm mưa xuất hiện trước cửa sơn trang Ngô Đồng? "
Nhạc Vân Mi ngồi xuống lan can nói: "Anh trai ta hai ngày trước đã đến huyện Thượng Hà này, dự định bắt xong sơn tặc qua hai ngày sẽ trở về kinh thành.
Khúc Hằng nói danh lam thắng cảnh huyện Thượng Hà chỉ có miếu quan công trên đồi Tùng Doanh là chưa đi, bọn ta liền dẫn ít người đi xe đến chân đồi Tùng Doanh.
Bọn ta bái lạy ở miếu quan công và thưởng ngoạn phong cảnh ở đình nghỉ.
A Phương đứng bên đình ngắm phong cảnh, khăn tay vô tình bị gió thổi bay, khăn tay đó là di vật của nương nàng ấy để lại, không thể vứt bỏ được, nên cả hai cùng nhau đi tìm.
"
“Cho dù đem ít người như thế nào, thì cũng không thể không dẫn theo người hầu.” Tô Doanh ngắt lời, đem nghi ngờ trong lòng hỏi.
Hoắc Tịnh Phương rưng rưng nước mắt tiếp tục: "Chính là Khúc Hằng đột nhiên muốn ăn điểm tâm nóng, sai người hầu xuống núi lấy, một người vào chùa pha trà nóng, nên khi khăn tay của ta bị thổi bay, chỉ có ba người ở đó.
"
“Sau đó thì sao?” Tô Doanh thấy Hoắc Tịnh Phương dừng lại, liền hỏi.
"Không hiểu sao lại có một cơn gió lớn như vậy.
Chiếc khăn tay bị thổi bay rất xa, còn bị treo trên cành, ta và A Phương đã nghĩ ra rất nhiều cách mới có thể lấy khăn từ trên cây xuống.
Khi bọn ta muốn quay trở lại, đã không tìm thấy đường rồi trời lại bắt đầu mưa, bọn ta trốn đông trốn tây, gọi lạc giọng cũng không thấy bóng người, thấy trời tối dần không trốn được nữa, vừa sợ vừa lo lắng, không biết đi bao nhiêu đoạn đường, khó khăn lắm mới thấy nơi đây có chút lửa cháy, rồi mới tìm đến đây.
"
Không đúng, cho dù Khúc Hằng muốn đổ oan Hoắc Tịnh Phương và Nhạc Vân Mi bị sơn tặc bắt, cho dù là bịa đặt, cũng phải có cơ sở!
"Hai người có gặp ai ở núi Tùng Doanh không?"
Hoắc Tịnh Phương và Nhạc Vân Mi nhìn nhau, không hiểu ý tứ của Tô Doanh.
"Ý tôi là, ngoài những người đi thắp hương, còn gặp người nào đặc biệt trên núi không?"
“Có.” Nhạc Vân Mi vỗ đầu: “Khi bọn ta đang thưởng ngoạn phong cảnh ở đình nghỉ, A Phương thấy một vài tiều phu đang chặt củi trên dốc.
Khúc Hằng cũng nói rằng chưa từng thấy qua ai chặt củi trong đời.
mấy tiều phu đó trông như sơn tặc”.
Đúng vậy, đây là cơ sở của Khúc Hằng.
Đồi Tùng Doanh ở sườn nam của núi Bạch Lăng, có một bức tượng đá kỳ lạ trên sườn dốc rất giống quan công.
Vì vậy, người ta đã dựng lại tượng